Hình Đồ
Chương 258 : Gián điệp Đường Lệ
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Khoang thuyền không rộng lắm, có thể chứa được mười người.
Đường
Lệ khoác một chiếc áo choàng màu xanh đang quỳ gối ngồi trên thảm. Y tập trung ánh nhìn của mình vào chiếc lư đồng đang bày trước mặt. Chiếc lư
đồng này được làm hết sức tinh xảo, chỉ có điều trên bề mặt có vài chỗ
đã chuyển sang màu đen. Bên trong chiếc lư có đặt một hòn than, phía
trên thì đặt một chiếc bình gốm. Hương thơm nhẹ nhàng của trà ngập tràn
cả khoang thuyền.
Nhìn thấy Lưu Khám bước vào, Đường Lệ không
đứng dậy mà chỉ đặt một chiếc tách sang bên cạnh, múc từ trong bình gốm
một cốc trà rót vào tách.
- Lão Đường, dạo này vẫn khỏe chứ!
Lưu Khám không uống trà luôn, mà ngồi xuống phía trước mặt Đường Lệ, nhìn y một lượt.
Thoáng một cái đã hai ba năm trôi qua, Đường Lệ cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Hàm râu ngắn dưới cằm, thay đổi kiểu tóc khác, xem bộ dạng y có vẻ như
đĩnh đạc điềm tĩnh trước khi rời khỏi Lâu Thương. Nghe thấy tiếng của
Lưu Khám, Đường Lệ mỉm cười, giơ tay ra hiệu mời Lưu Khám dùng trà.
Trà khá ngon!
Nhưng Lưu Khám chẳng còn tâm trí nào mà thưởng thức.
- Lão Đường, sao huynh lại ở quận Ba này? Lúc trước gặp An Kỳ tiên sinh,
theo như lời của ngài ấy thì hiện giờ huynh phải ở Hàm Dương mới đúng
chứ?
- Đúng ra thì lẽ ra ta đã đến Hàm Dương rồi… Nhưng sau khi
đến quận Ba, ta phát hiện ra nơi này rất thú vị, nên mới quyết định dừng chân lại đây. Vốn định chỉ ở một thời gian ngắn rồi đi, nhưng sau đó,
ta phát hiện ra rằng ta chưa thể đi được… Bởi vì ở đây có xảy ra một số
chuyện khiến cho ta không thể không ở lại. Nhưng ta không ngờ huynh lại
đến Giang Châu vào lúc này.
Giọng nói của Đường Lệ rất ấm áp, tuy từng câu chữ không thể hiện sự thân thiết, nhưng Lưu Khám có thể cảm
nhận được sự quan tâm, gần gũi qua nhưng lời lẽ bình thường đó.
Lưu Khám khẽ chau mày :
- Sao thế, chẳng lẽ ta không nên đến ?
- Cũng chẳng đến nỗi nên hay không nên, nhưng dù sao huynh cũng đã đến
rồi chỉ e là sẽ bị cuốn vào thôi. Ta vốn định quan sát thêm một thời
gian nữa thì rời đi, nhưng nay xem chừng không đi được rồi… Quận Ba, nói cụ thể hơn là Tần gia, có thể không được bình yên, an lành như chúng ta nghĩ
- Ta biết điều đó!
Trên gương mặt Lưu Khám phảng phất một nụ cười.
Việc khiến cho Đường Lệ cảm thấy có hứng thú chắc hẳn không phải là chuyện
Đường Lệ cười khổ.
- Ta biết rằng huynh sẽ làm như vậy mà!
Đường Lệ giơ tay nhận lấy thanh lệnh bài bằng đồng từ Lưu Khám, cất giữ cẩn thận:
- Cũng đành vậy, dù gì thì bây giờ bên cạnh huynh cũng đã có Khoái Triệt, Tào Tham có thể ứng phó với mọi tình huống. Ta lưu lại nơi đây làm bạn
với bọn A Kỳ. Nhưng ta có cách làm việc của ta, huynh không được can
thiệp.
Ít nhất trong vòng một thời gian ta sẽ không dễ dàng làm lộ thân phận của mình. copy từ banlong.
Hơn nữa nếu không đến bước đường bất đắc dĩ ta sẽ không xuất đầu lộ diện…
Nay Tần Chỉ tương đối tin tưởng ta, ở bên cạnh hắn càng tiện cho ta hành động.
Xem ra Đường Lệ muốn làm gián điệp thật rồi!
Thế cũng tốt, đóng vai trò là một cánh quân ngầm có lẽ sẽ có hiệu quả hơn…
Lưu Khám không thể cứ ở mãi vùng Ba Thục. Dù cho chuyện giữa hắn và Tần Mạn có thành công thì hắn vẫn phải về Lâu Thương. Còn Tần Mạn đã là người
thừa kế được Tần Thanh chỉ định, chắc chắn lão phu nhân sẽ không dễ gì
cho phép muội ấy rời xa Ba Thục. Tần Thanh chắc chắn sẽ không cho phép
Lưu Khám tham gia vào việc kiểm soát tình hình Ba Thục.
Bởi vì Ba Thục là căn cứ địa hợp tác của Tần gia và Lưu Khám.
Nói đoạn thuyền đã cập bến đích.
Lưu Khám mang theo người, dắt ngựa xuống thuyền. Còn Đường Lệ thì cùng với lão bộc đơn độc rời đi.
Trùng hợp ở chỗ Đường Lệ cũng phải phụng mệnh đến nơi khác làm việc gì đó,
nếu không vì lý do này hắn cũng chẳng dám liều lĩnh gặp mặt Lưu Khám. Dù gì thì đây cũng là Ba Thục, nhất cử nhất động đều phải hết sức cẩn
thận! Hơn nữa ngoài Lưu Khám và Khoái Triệt ra thì không có ai biết đến
thân phận của Đường Lệ. Ít nhất trong mắt người ngoài thì đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên… Những điều cần nói thì cũng đã nói rồi, tạm
thời cứ coi nhau như là người lạ qua đường.
Lưu Khám xoay người lên ngựa, dùng ánh mắt để tiễn biệt bóng dáng của Đường Lệ đang dần dần mất hút trong làn mưa mù mịt.
Thời tiết ở quận Ba không lạnh, nhưng vẫn mang theo một chút buốt giá.
Nơi đâu có người thì nơi đó có đấu tranh, có giang hồ… Ha ha, câu nói này
quả thật không sai. Nhưng với sự giúp đỡ âm thầm của Đường Lệ, thiết
nghĩ Tần Mạn sẽ có thể kiểm soát được tình hình Ba Thục thôi. Lưu Khám
nghĩ thầm trong đầu, chiếc roi ngựa trong tay hắn bất giác gõ liên hồi
vào đôi ủng đang đi ở chân.
Lúc này, thuyền đã trên đường về bờ xuất phát. Bên đó, Khoái Triệt đang cùng với những người còn lại lặng lẽ chờ đợi.
Những hạt nước mưa lạnh buốt rơi trên mặt Lưu Khám. Nhưng trong lòng hắn thì
nóng như lửa đốt, khiến cho Lưu Khám cảm thấy có chút buồn bực, có chút
phiền muộn, có chút… bất an!