Hình Đồ
Chương 280 : Thanh ngư Cái Nhiếp (2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Thư của phủ thừa tướng, Lưu Khám cũng không đưa ra toàn bộ. Phân tích
“Điền Tam phân” trong thư cũng giống như phân tích của Thúc Tôn Thông.
Thúc Tôn Thông đi nhiều nơi, lại là người Tề, lại sinh ở Tiết quận, biết đến việc này tất nhiên không khó.
Thế nhưng điều này cũng nói rõ, Thủy Hoàng Đế đối với việc quản chế Sơn Đông chưa bao giờ từng thả lỏng.
Trách không được, khi Thủy Hoàng Đế chưa chết, mọi nơi đều rất bình an… Lưu Khám sinh ra một ý niệm trong đầu: Thủy Hoàng Đế không chết, y
tuyệt đối không thể sinh lòng khác thường. An phận làm việc cho Lão Tần
đi! Chỉ cần có thể tự bảo vệ mình, nếu như Lão Tần có thể trường cửu,
coi như là hoàn thành mục đích của mình rồi. Về phần sau đó, đi bước nào tính bước đó thôi…
Bất tri bất giác, Lưu Khám ngẩn ra.
- Đô úy, đô úy!
Tiếng của Khoái Triệt làm Lưu Khám phục hồi lại tinh thần, không khỏi có chút xấu hổ, thẹn thùng nói:
- Xin lỗi, đang nghĩ chút việc, hơi phân tâm rồi!
Ngô Thần nói:
- Vừa nãy Hà Công phân tích, nhận định việc phát sinh ở Lương Phụ Sơn
khẳng định không thoát khỏi quan hệ với Điền An ở Doanh Ấp. Cho nên, nếu Đô úy muốn tra việc này, hãy bắt tay từ Điền An ở Doanh Ấp.
Lưu Khám gật gật đầu:
- Đã như vậy, ta lập tức mệnh Phùng Kính đi trước đến Bác Dương, truy bắt đồng đảng của Điền An.
Đêm về khuya…
Nhóm người Khoái Triệt đều cáo từ, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lưu Khám. Khốn ý vây quanh, Lưu Khám dựa ở trường kỷ, không khỏi cảm
thấy hơi buồn ngủ. Cũng khó trách, mấy ngày bôn ba không thể không làm
hắn cảm thấy mệt mỏi. Tuy nói rằng tố chất thân thể không tệ, nhưng cũng không thể chịu được đi đường mệt nhọc như vậy. Từ Giang Dương đến Lạc
Dương đi không ngừng nghỉ, sau đó lại lập tức xuất phát đi tới quận Tể
Bắc. Hơn tháng nay, không giây phút nào hắn không trong trạng thái căng
thẳng, người làm bằng sắt cũng không chịu được.
Việc ở quận Tể Bắc, hôm nay đưa ra được phương án, cuối cùng cũng kết thúc được một nỗi băn khoăn.
Lúc này tâm thần buông lỏng, tất nhiên khó tránh khỏi mệt mỏi. Lưu Khám đứng dậy, vươn người một cái, cất bước đi ra khỏi phòng chuẩn bị về
- Tại hạ không phải nói sư huynh muốn ám sát đô úy, mà là nói… thanh
kiếm của sư huynh tên là Uyên Hồng, là danh kiếm đương thế. Vốn là bội
kiếm của đại sư kiếm thuật Cái Nhiếp. Cái Nhiếp do việc của Kinh Kha mà
đã bị liên lụy, bị bệ hạ bắt, Uyên Hồng sau đó rơi vào trong cung. Về
sau, sư huynh với công chúa thành thân, lễ vật bệ hạ tặng trong đó có
Uyên Hồng. Sư huynh rất yêu thích thanh kiếm này, vì vậy luôn mang bên
người. Có một lần, y từng chỉ vào ký hiệu trên chuôi kiếm nói với ta, ký hiệu Thanh ngư này là ký hiệu của Cái Nhiếp.
Thúc Tôn Thông nhịn không được bèn nói:
- Vậy thì thế nào, Cái Nhiếp hiện nay chẳng phải là ở trong đại lao Hàm Dương sao, sao có thể chạy tới ám sát Đô úy?
Ngô Thần nói:
- Ý của ta là, nếu trên binh khí của thích khách này có cái ký hiệu
giống như của Niếp Chái, nói vậy tức là bọn họ quen biết nhau. Sao không phái người đến Hàm Dương thẩm vấn, chỉ cần tìm Cái Nhiếp hỏi, tự nhiên
có thể biết được thích khách này đến tột cùng là có lai lịch gì.
Lúc này Khoái Triệt lại nói:
- Không cần như vậy, nơi đây là Tần Đình, hướng đông đến Tu Xương chính là địa phận của quận Tể Bắc. Chỗ này xảy ra chuyện như vậy, làm cho
người ta suy đoán được ngay. Đông chủ, chắc là trong quận Tể Bắc này có
người không muốn ngươi đến. Có lẽ nói, có người căn bản không hy vọng
ngươi đi tới quận Tể Bắc. Hắc hắc, bọn họ chột dạ rồi cho nên mới phái
người cản trở ngươi đi quận Tể Bắc. Nói theo cách khác, những kẻ khởi sự đang ở ngay trước mắt.
Thúc Tôn Thông cũng có chút tán thành ý kiến của Khoái Triệt.
- Không sai, không cần quá phí tâm tư vào chuyện thích khách, đương
nhiên cũng cần phải nhanh một chút thẩm tra… Như vậy đi, ta cùng với
Thành Tư Mã dẫn người đuổi bắt. Tần đình trưởng thông báo đến phủ nha
Đốn Khâu, xin quan phủ bản địa phối hợp. Đông chủ có thể dẫn người lập
tức đi quận Tể Bắc, thừa dịp những tặc thủ kia chưa kịp nhận được thông
tin thì bắt lại. Chỉ cần bắt được kẻ đầu sỏ, ổn định đại cục, đến lúc đó tìm đến tận gốc rễ, bắt toàn bộ.
Lưu Khám cử động thử cánh tay, cảm giác cũng không có quá trở ngại, lập tức đứng lên, trầm giọng nói:
- Làm theo chủ ý của lão Khoái… lập tức gọi Lâm Tô trở về, chúng ta suốt đêm xuất phát đi quận Tể Bắc.