Hình Đồ

Chương 286 : Đáng hay không đáng? (3)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Căn cứ sự hiểu biết của Lưu Khám đối với Bành Việt, người này rất có

tham vọng. Năm đó làm giặc nước là vì tìm ấm no; hiện nay ấm no đã được

giải quyết rồi, lại khát vọng trở nên nổi bật, làm một người cao hơn

người khác. Nếu gã có tham vọng, vậy thì tốt rồi.



Hiện nay Lưu Khám cũng không phải là Lưu Khám năm đó vất vả, cực nhọc làm việc.



Sau lưng hắn, có Mông Điềm, Phù Tô làm chỗ dựa. Mặc dù không nhất định

có thể mang đến cho Bành Việt quan to hậu lộc, nhưng đề bạt nho nhỏ thì

không thành vấn đề. Lại nói, có thể thông qua Doanh Tráng, vì Bành Việt

kiếm một chức quan, chắc Doanh Tráng cũng không cự tuyệt.



Đúng như Lưu Khám sở liệu, quá trình khuyên bảo Bành Việt cũng không có gì khó khăn.



Bành Việt xuất thân từ Du Vạn, cho nên không được người khác coi trọng. Có vài lần, nếu không phải trong tay gã có hộ đội khiến quan lại địa

phương sợ hãi, thì đã sớm tìm gã gây phiền phức rồi. Đặc biệt hiện tai

Bành Việt đã lấy vợ sinh con, có hai nhi tử, càng mong muốn được người

khác tôn trọng. Không vì cái gì khác, chỉ vì tiền đồ tốt cho tương lai

của con. Cho nên, khi Lưu Khám khuyên bảo, Bành Việt lập tức gật đầu

đồng ý.



Gã tuy là người Tề, thế nhưng đối với Đại Tề cũng

không có nhiều cảm tình lắm, lập tức tập hợp hai trăm thân tín, lặng yên tiến vào Bình Dương. Đang lúc quân Tần nguy cấp, Bành Việt dẫn người

cướp cửa thành, mà Lưu Khám lại nhắm ngay mục tiêu là Điền Đô. Điền Đô

này cũng là thủ lĩnh của người Bình Dương. Mà người phe mình cũng không

nhiều, nếu để cho Điền Đô phản ứng lại, tất nhiên sẽ tạo nên phiền phức

đối với hành động cướp cửa thành. Nên chỉ có thể cầm trụ được Điền Đô,

làm cho Điền Đô không rảnh điều động nhân mã là Bành Việt có thể nắm

chắc thành công.



Đương nhiên là làm như thế rất nguy hiểm!



Nhưng nếu đã tới rồi, cũng chỉ có thể phóng tay mà làm…



Hướng cửa Đông ánh lửa ngập trời, tựa hồ tuyên bố với mọi người điều gì đó.



Điền Đô giật mình bừng tỉnh, nhìn Lưu Khám giống như thiên thần, trong mắt sát khí bắn ra, giơ lên bảo kiếm, lớn tiếng quát:



- Đừng vội nghe Tần cẩu nói nhảm… Người Tần tàn bạo, nếu hiện tại đầu

hàng, chỉ có con đường chết. Giết, mở một đường máu thì may ra còn có

một đường sống.



Gia thần trong Điền phủ đại đa số đều là thân tín của Điền Đô. Chỉ trong chốc lát, kinh hoàng qua đi, rất nhanh tỉnh

táo lại. Đông chủ nói không sai, việc đã đến nước này, với sự bạo ngược

của Tần, đầu hàng cũng chỉ có chết. Giết đi, nói không chừng còn có thể

tạo một đường sống! Nghĩ tới đây, các gia thần lúc trước chậm chạp giơ

lên binh khí thì lần thứ hai hướng đám người Lưu Khám mãnh liệt công

kích. Lưu Khám huy việt, múa thuẫn, chém một gã gian tướng ngã xuống

đất. Nhìn thấy quanh mình địch nhân ngày càng nhiều, trong lòng hắn

không khỏi nôn nóng. Hắc việt tung bay, vù vù rung động, một chiêu quét

ngang nghìn quân, chặt đứt hai tên gia tướng, thuận thế bước tới nghiêng người, dùng đồng thuẫn lại lấy tính mệnh của một tên. Khi ngẩng đầu
phân phối thêm nhiều nhân mã… Chỉ là ngay cả ta cũng thật không ngờ Bình Dương lại để ngài công chiếm dễ dàng như vậy. Phú Bình lão Bi, can đảm

cẩn trọng, quả nhiên là danh bất hư truyền.



Lưu Khám chỉ cười cười, cũng không nói nhiều những lời khách sáo làm gì.



- Hà công, ta có một việc muốn thỉnh giáo, không biết Hà công có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?



Bận rộn cả một buổi sáng, đợi khi Bình Dương cơ bản ổn định, Lưu Khám kéo Thúc Tôn Thông lại, nhẹ giọng mà hỏi:



- Mặc dù đã bình định được Bình Dương, nhưng việc này vẫn còn chưa kết

thúc. Ngươi cũng biết, bệ hạ tính tình cương liệt, không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện phát sinh này. Ta phỏng chừng, bệ hạ khẳng định sẽ có

chiếu lệnh tàn sát toàn bộ bách tính thành Bình Dương. Ta thực không

đành lòng nhìn loại chuyện này phát sinh, không biết tiên sinh có thể

chỉ giáo cho ta hay không?



Thúc Tôn Thông vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lưu Khám, tựa hồ cách nghĩ của Lưu Khám là rất kỳ quái.



- Vốn tưởng rằng Đô úy là một người lãnh huyết, lại không nghĩ trạch

tâm nhân hậu như vậy… Chuyện này đích thực là vô cùng phiền phức, bệ hạ

cũng không có khả năng sẽ từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu Đô úy muốn cứu tính mệnh của bọn họ, ngược lại cũng không phải là không có khả năng. Ta nghe

nói, hiện nay Bắc Cương đang tu sửa trường thành để phòng ngừa Hồ Lỗ

phương bắc. Đại nhân có thể kiến nghị với triều đình, đem người Bình

Dương đến Bắc Cương, lệnh cho bọn họ tu sửa Trường thành.



Cứ như vậy, tuy có lặn lội đường xa gian khổ, nhưng cũng có thể giữ được tính mạng của bọn họ.



Nhưng ta không dám cam đoan, bệ hạ sẽ tán thành việc này. Nếu có tán

thành thì bách tính Bình Dương cũng không thoát khỏi thân phận nô lệ.



- Vậy ta liền viết một tấu chương?



Thúc Tôn Thông nhìn Lưu Khám một lúc, thấp giọng nói:



- Đô úy hãy suy nghĩ cho kỹ, một khi trình lên tấu chương này, sẽ có ba khả năng.



Thứ nhất, có thể triều đình sẽ tiếp thu đề nghị của ngươi; thứ hai, có

thể triều đình hờ hững đối với đề nghị của ngươi. Nếu chỉ có hai khả

năng này thì cũng thôi, đáng sợ nhất chính là khả năng thứ ba, triều

đình không những không tiếp thu kiến nghị của ngươi, ngược lại lại bởi

vậy mà trách tội ngươi. Đến lúc đó, không nói tiền đồ của ngươi bị hủy

trong chốc lát, thậm chí có thể có tai ương lao ngục. Đô úy suy nghĩ cho kỹ.



Lưu Khám không khỏi trầm mặc!



Thúc Tôn Thông cũng không nói dọa, loại chuyện này, thực sự có khả năng xảy ra.



Vì ba bốn vạn tính mệnh của bách tính mà vứt bỏ đi tiền đồ, thậm chí có thể là cả tính mệnh, có đáng không? Lưu Khám do dự.



Lúc này ngoài cửa có người đến báo: Tiết Âu cầu kiến...