Hình Đồ
Chương 289 : Tấu chương (1)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Một trận mưa to qua đi, cái nóng bức tại Hàm Dương bị xua tan. Lập thu
rồi, nhưng nắng mùa hè vẫn còn gay gắt. Trận mưa to này, đã đánh đuổi
tia nóng bức cuối cùng của mùa hè, rốt cục trời cũng vào thu.
Lý Tư ngồi trên Diêu xe, nhắm mắt lại như đang ngủ. Bánh xe nghiền qua
lớp đá ướt sũng trên mặt đường, tạo nên những tiếng kẽo kẹt, làm cho tâm tình Lý Tư trở nên thấp thỏm không yên. Tấu báo Sơn Đông đã truyền tới
Hàm Dương, loạn ở tam quận đã bị dẹp. Không nghĩ rằng, một hồi hỗn loạn
vốn làm rung chuyển mà nhanh chóng kết thúc như vậy, Lý Tư không thể
không nhìn thẳng vào tên tiểu tử mới hai mươi tuổi ấy, dường như cũng
không phải là tên mãng phu chỉ biết đánh đấm.
Tuy đã dẹp được loạn, nhưng trong lòng Lý Tư hiểu rõ, mùa đông này chỉ sợ rất khó qua.
Với tâm tính của Bệ hạ, tuyệt không có khả năng tha thứ cho chuyện phản
loạn như thế này phát sinh. Những rối ren ở Ba quận, dính dáng đến gần
hai trăm quan lại, nếu truy cứu hết, chỉ sợ cả ngàn dặm đất không biết
sẽ có bao nhiêu người rơi đầu. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện nay thiên hạ
nhìn như bình yên, kỳ thực mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt. Hậu duệ
sáu nước từ một nơi bí mật nào đó làm mưa làm gió, đám bá tánh Sơn Đông
lại càng rục rịch.
Chiến sự hai vùng nam bắc Cương mới kết
thúc. Thế nhưng muốn triệt để ổn định, cũng không thể một ngày ngày một
ngày hai. Nói cách khác, đóng quân tại hai vùng nam bắc Cương, đại quân
gần trăm vạn không cách nào điều trở về. Binh lực khu vực Trung Nguyên
vẫn trống không như cũ.
Nhân tâm bất an, tất có hỗn loạn.
Việc cấp bách là phải trấn an nhân tâm. Nếu như lại tiếp tục tàn sát,
thì khu vực Sơn Đông vốn không bình yên sẽ lại càng hỗn loạn. Vì thế, Lý Tư đặc biệt tới bái phỏng lão Thừa tướng Vương Quán.
Vương
Quán thân thể không tốt, có bệnh nguy kịch, nhưng không thể phủ nhận,
những lý giải của lão Thừa tướng đối với thời cục là vô cùng rõ ràng.
Lúc nói chuyện với Lý Tư, cũng dốc sức yêu cầu y hướng Bệ hạ can gián:
Tề Lỗ yên ổn, thì vùng Trung Nguyên yên ổn, vùng Trung Nguyên yên ổn,
thì đất Sở cũng yên ổn!
Vùng Trung Nguyên mà lão Thừa tướng
nói chính là quận Tam Xuyên, Nãng và Trần quận, Tứ Thủy và quận Toánh
Xuyên. Chỉ cần năm vùng này không xảy ra rối loạn, như vậy những kẻ mưu
nghịch ở phía Nam Đại Giang sẽ không đáng quan tâm. Tăng thêm đao phủ,
cố nhiên có thể giải được ưu tư một thời, nhưng đồng dạng cũng sẽ sinh
ra tai họa ngầm.Ý tứ của Vương Quán vô cùng rõ ràng. Đó chính là tận lực giảm thiểu giết chóc ở Tề Lỗ.
Việc này nói thì dễ, làm được mới khó…
Then chốt chính là, Bệ hạ ngày càng bảo thủ, ít người có thể khuyên bảo được. Thậm chí ngay cả người Bệ hạ tín nhiệm nhất – Thượng khanh Mông
Người viết phần tấu chương này lá gan thật không nhỏ. Phù Tô và Mông Nghị
nhịn không được lại nhìn xuống đọc tiếp, chỉ thấy tấu chương nhất nhất
liệt kê ra những khuyết điểm của triều đình, bao gồm cả những vấn đề cần đối mặt, còn có những tai họa ngầm ở chỗ tối, ngôn ngữ vô cùng sắc bén. Đặc biệt là thái độ nhằm vào thái độ của Thủy Hoàng Đế đối với bách
tính Sơn Đông, càng cay độc vạch rõ.
Trong tấu chương còn
nói: “Bệ hạ hiện tại chỉ là Tần vương của tám trăm dặm Tần Xuyên, hay là cộng chủ của toàn bộ thiên hạ. Nếu toàn bộ thiên hạ là của ngài, như
vậy những thần dân hôm nay, cũng không nên phân biệt lão Tần nhân khác
với bách tính sáu nước Sơn Đông. Ở Đại Tần, không có phân biệt khu vực,
mọi người chỉ có một tên đó chính là người Tần. Nếu đều là người Tần, vì sao lại phải hạn chế bách tính Sơn Đông đi vào Tần Xuyên? Cho nên nói,
Bệ hạ ngài quyết định như vậy, cũng không phải là quyết định của một
người anh minh, mà nên cải biến.
Sở Vương bụng nhỏ, cả triều đều là thiếu thốn.
Ngài hôm nay lên ngôi Cửu Ngũ, công trạng của Thủy Hoàng Đế có thế sánh cùng Tam Hoàng Ngũ Đế, càng cần chú ý điểm này…”
Người viết phần tấu chương này thật là có bản lĩnh a!
Đây là cảm thụ duy nhất trong lòng của Phù Tô và Mông Nghị khi xem tấu.
Thế nhưng khi bọn họ đọc đến đoạn cuối cùng, lại không khỏi hai mặt
nhìn nhau. Tên được ký bất ngờ chính là Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám kia.
- Phụ hoàng!
Phù Tô hoảng hốt không ngớt:
- Lưu Khám này cũng chỉ là một mãng phu, là hồ ngôn loạn ngữ, Phụ hoàng đem vạn vật để ở trong lòng, tên kia lá gan lớn, cái gì cũng không để
ý… Phụ hoàng, xin vì hắn cũng là xuất phát từ lòng trung thành mà chớ
trách tội hắn.
Lại thấy Thủy Hoàng Đế nhẹ nhàng xua tay:
- Trẫm từ sau khi phong thiện Thái sơn thì chưa từng được đọc những qua văn tự khiến người tỉnh ngộ như vậy… Hôm qua phong tấu chương này đến
trong tay trẫm. Trẫm rất tức giận, mất hứng. Thế nhưng tỉ mỉ xem lại,
lại bị dọa tới toát mồ hôi lạnh.
Từ khi thiên hạ thống nhất,
cựu thần trong triều lần lượt rời đi. Trong cả triều cũng không tìm được một người nào dám nói trẫm không phải là Người. Lão Bi này thật ra cũng là một người bộc trực. Tuy rằng nói chưa nhất định đúng, thế nhưng lại
rất vừa lòng trẫm. Phù Tô, ngươi nói hắn lá gan lớn, một chút cũng không sai. Nhưng nói hắn hồ ngôn loạn ngữ, thì sai rồi. Lẽ nào trong mắt
ngươi, trẫm là loại người không nghe được những lời khó nghe này sao?
Ha ha, nhưng tên này đích thực là rất lớn mật, một phân tấu chương liền lôi văn võ cả triều vào. Ngay cả các ngươi cũng mang vào mắng… Tuyệt,
thực sự là tuyệt không thể tả.