Hình Đồ
Chương 316 : Theo giá (8)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Bên Hoán sa khê, vô số du khách, có nam có nữ kết bạn, cũng có độc nam
độc nữ đi lại. Trữ La Sơn tràn trong sương mù, phong cảnh nơi này nức
tiếng phương xa từ lâu, nam nhân đến đây ngắm cảnh, nữ nhân ở bên Hoán
sa cầu nguyện. Có nhiều người miền núi Trữ La Sơn chiêu hồn Hoán sa bên
suối. Một tòa Từ đường được xây dựng bên Hoán sa khê, hương khói lượn
lờ, quện với sương mờ càng toát lên bầu không khí trang nghiêm thần bí.
Từ đường tên gọi là Hoán sa từ, bên trong thờ phụng hai pho tượng, một
là Tây Thi, một là Trịnh Đán.
- Thân đã không còn, ôi
Quy táng Nam Chiêm
Cảnh sắc nghiêm trang
Sông lãng đãng
Trời là nhà đất là giường, hồn về hồn về
Lấy Chiêm gia bang...hồn về hồn về....
Vu sư Trữ La Sơn mặc trường bào màu đen, mặt vẽ năm màu, tay cầm cờ chiêu hồn, chân đạp múa bộ, miệng ngâm bài từ chiêu hồn.
Từng có Khuất Tử làm Sở Từ - Chiêu hôn, để khóc điếu Sở Hoài Vương.
Khuất Tử có tài văn chương, không cần phải bàn, Sở Từ hoa mỹ, thậm chí
mấy nghìn năm sau vẫn được người đời lưu truyền. Hoài Vương, một quân
vương ngu ngốc nhưng lại được Khuất Tử làm bài khóc điếu, Tây tử, Trịnh
Đán có công phục quốc, thì không một ai ca tụng.
Bài từ chiêu hôn này được dân gian truyền xướng, mặc dù không duy mỹ bằng Sở Từ -
Chiêu hồn, nhưng cũng làm lòng người đầy bi thương. Theo tiếng ngâm của
Vu Sư, Hoán sa Lễ cũng bắt đầu mở màn, vô số cô nương mỹ lệ chân trần
thanh y giặt vải tại trong dòng suối. Các nàng vừa giặt vải, vừa ngâm
hát bài ca dao giặt vải của địa phương. Ca từ thê lương mỹ lệ động lòng
người, làm cho Doanh Quả đứng xem nước mặt chảy ràn rụa nóng hổi. Nếu
như không phải đám người Cáp Vô Lương ngăn cản, thì Doanh Quả chỉ hận
không thể hòa vào các cô nương nhảy vào trong làn nước suối cùng giặt
vải. Hoán sa lễ này từ giờ Thìn đến buổi trưa, kéo dài tận một canh giờ.
Doanh Quả hai mắt đỏ hồng dưới sự bảo vệ của đám người Cáp Vô Lương đi vào Hoán sa từ.
- Tiểu Cáp, nghe nói người Sở cương liệt, nhưng ta thấy đều là hạng người vong ân phụ nghĩa!
không hay rồi. Kiếm thuật người này rõ ràng là đã được khổ luyện, muốn
thắng y e là rất khó.
Nhưng Hoàng Nhất Phẩm là người bảo vệ
Hồ Hợi, lúc này không thể lùi bước. Gã hét lên một tiếng, rút thiết kiếm đón đỡ kiếm quang của đối phương. Chỉ nghe "Đinh" một tiếng vang lên,
phong bế trường kiếm của đối phương lại.
- Thiết ưng duệ sĩ?
Ngay lúc Hoàng Nhất Phẩm rút thiết kiếm ra khỏi vỏ, thanh niên đối diện nheo mắt lại, sát khí càng sâu.
- Long Thả, Tào Cữu, cùng lên cho ta...Những người này chỉ sợ đều là
quan lớn Lão Tần Nhân, một người cũng không buông tha, bất luận sống
chết!
Người này rõ ràng chỉ dựa một thanh thiết kiếm là nhận
ra ngay thân phận của Hoàng Nhất Phẩm? Cáp Vô Lương biến đổi sắc mặt,
trong lòng cũng thầm kêu không hay rồi: Người có thể nhận ra thân phận
của Thiết ưng duệ sĩ, chỉ sợ không phải là người bình thường.
- Bảo vệ công tử và tiểu thư rời khỏi đây!
Cáp Vô Lương hét to một tiếng, rút kiếm ra đón đỡ, thoáng cái đã ngăn
cản hai người đối diện. Thế nhưng hai đối thủ cho dù là một người thôi
thì võ nghệ cũng cao hơn Cáp Vô Lương rất nhiều, một người đã không là
đối thủ rồi, huống chi là hai người liên thủ.
Đấu được ba
hiệp, Cáp Vô Lương đã bị đánh liên tục lui về sau, trên người đã có vài
vết thương sâu tận xương tủy. Nếu không có áo giáp hộ thân, chỉ sợ Cáp
Vô Lương sớm đã mất đi tính mạng rồi. Doanh Quả không ngờ một chuyến ra
ngoài của mình lại gặp phải cảnh như này, cũng không khỏi thất kinh.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rống to:
- Lấy nhiều đấu ít, sao còn gọi là anh hùng?
Lời nói còn chưa xong, một bóng người thật lớn lao ra từ trong đám
đông, tay cầm thiết kiếm sác bén sáng loáng, xông vào trong trận chiến
như cơn gió, ngăn cản giữa Cáp Vô Lương và hai người kia, vung kiếm lên, mơ hồ mang theo tiếng sấm sét.