Hình Đồ
Chương 322 : Theo giá (14)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Mỗi một triều đại đều có những chuyện mà không muốn người khác biết, tỷ
như cơ cấu, tỷ như chức quan...có một số thứ không thể công bố hậu thế,
chỉ có một số ít người mới biết được huyền cơ trong đó.
Lưu Khám tự nhân mình là người hiểu rất ít về quan chế triều Tần!
Quan chức dưới Tam công Cửu Khanh thì cũng biết đôi chút, nhưng lúc
thánh chỉ của Thủy Hoàng đế đưa tới thì hắn cũng ngây ngẩn cả người.
- Ưng Lang tướng ư? Đó là chức quan gì vậy?
Lưu Khám mờ mịt chẳng hiểu, mà Lưu Tín thì lại càng không rõ ràng.
Trong lòng Lưu Khám thầm nghĩ: Thật ra hắn thích hợp ở trong Trung úy
quân, một mặt có thể sẽ biết được bí mật của binh mã tinh nhuệ Đại Tần,
mặt khác có thể học hỏi được rất nhiều thứ mà người khác không biết. Tỷ
như trong Trung úy quân có phương pháp quân trận biến hóa đặc biệt,
khiến cho Lưu Khám cảm thấy hiếu kỳ ham thích vô cùng. Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực tâm đắc và học tập thuật kỵ trận. Tuy nhiên hiện tại hắn
vẫn chưa lý giải hết những bí mật của Trung úy quân thì đã bị bãi chức
vụ, trong lòng vô mất hứng.
Người đến tuyên đọc Thánh chỉ là
người mà Lưu Khám cũng quen, đó chính là Bách Lý Thuật đã chạy đến báo
tin đám người Doanh Quả mất tích cho hắn biết.
Nghe Lưu Khám hỏi, y không khỏi mỉm cười:
- Lưu Lang tướng, lão nô còn phải chúc mừng ngài nữa.
- Niềm vui từ đâu tới?
- Lưu Lang tướng có biết Ưng Lang tướng này là chức quan gì không?
Lưu Khám phấn chấn, vội hỏi:
- Bách Lý, ngươi biết về Ưng Lang tướng?
- Sao không biết!
Bách Lý Thuật ngồi xuống án thư bên cạnh. Mặc dù Lưu Khám bị thôi chức, nhưng quân trướng độc lập, thậm chí còn tốt hơn cả so với Trung lang kỵ tướng, bên ngoài lều lớn có hai mươi người hầu cận thủ hộ, Lưu Tín bởi
vì bị thương mà tạm thời dưỡng thương trong quân trướng.
Tiết Âu mang bẫu rượu lâu năm tới, rót cho Bách Lý Thuật.
- Thật ra, Lưu Lang tướng nghe cái tên này có liên tưởng đến cái gì không?
- Ưng lang tướng?
Lưu Khám lẩm nhẩm, chợt ngẩn ra, bật thốt lên:
- Bách Lý, chẳng lẽ Ưng Lang tướng này có liên quan tới Thiết Ưng duệ dĩ.
Lưu Khám đang bị Lưu Tín làm cho tức giận, không quay đầu lại nói:
- Đừng làm phiền ta, không thấy ta đang tức giận sao? Không rảnh..
Nhưng nói được nửa chừng, hắn tựa như mới phản ứng, vội vàng nhìn lại,
thấy Bách Lý Thuật dở khóc dở cười đang đứng ở cửa quân trướng:
- Lưu Lang tướng, ngươi bị sao vậy?
- Ta bị tên tiểu tử này làm tức giận!
Lưu Khám vội vàng áy náy đáp lời, nhanh chóng bảo Tiết Âu mang khôi
giáp tới, lúc mặc giáp trụ chỉnh tề xong, trừng mắt nói với Lưu Tín:
- Tiểu tử ngốc, tự nghiền ngẫm đi. Nếu như ta trở lại mà ngươi vẫn cứ
như này, thì ta đuổi ngươi về nhà luôn đấy. Đến lúc đó để mẹ ngươi dạy
dỗ ngươi.
Lưu Tín ngồi xổm, cúi đầu vẫn không nói gì.
Lưu Khám bất đắc dĩ thở dài, cùng Bách Lý Thuật đi ra quân trướng, đi
thẳng đến Nội Doanh. Xa trượng của Thủy Hoàng đế vừa dàn xếp xong. Trong đại trướng, ông đang ngồi một mình cầm quyển sách, lật xem. Lúc Lưu
Khám đi vào, Thủy Hoàng đế cũng không hề nhìn hắn.
Bách Lý Thuật thông báo hoàn tất, Thủy Hoàng Đế cũng chỉ khoát tay, Bách Lý Thuật rất nghe lời rời khỏi lều lớn.
Lều lớn của Thủy Hoàng đế cũng không quá xa hoa lộng lẫy, ít nhất là nó đơn sơ hơn rất nhiều trong suy nghĩ của Lưu Khám. Một bộ giáp trụ đứng
thẳng ở cửa lều lớn, một bàn dài, một giường nằm, tại góc của lều lớn
được treo một thanh bảo kiếm, chính là bội kiếm của Thủy Hoàng đế, tên
gọi là Định Tần. Rất đơn giản, nhưng vô cùng trang nghiêm.
Lưu Khám đứng ở đo, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở. Đã đi tới
thời đại này gần mười năm, cuối cùng hắn đã gặp được vị bạo quân Thiên
cổ rồi. Nói đến, Doanh Chính nhìn hình thức cũng không giống loại người
hung ác, nếu không có đôi mắt dài nhỏ như ưng, môi hơi mỏng một chút,
mũi hơi cong vào trong, thì chỉnh thể mà nói, ông là một nam tử rất tuấn tú, chỉ là khí thế đó đã tạo nên một áp lực rất lớn.
Thiên cổ nhất đế!
Đây là Tần Thủy Hoàng đại danh đỉnh đỉnh!
Trong lòng Lưu Khám có một sự kích động khôn cùng, hắn đứng ở đó, thân hình khẽ run lên.
Thủy Hoàng đế buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lưu Khám. Chỉ là một cái đảo qua nhưng đã khiến Lưu Khám thấy giống như một thanh kiếm sắc bén xẹt qua người hắn. Ánh mắt đó quá lợi hại, dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Lưu Khám càng khẩn trương,
muốn mở miệng lại không thốt ra lời.
- Vết thương còn trở ngại không?
- Khởi bẩm Bệ hạ, đã không còn trở ngại nữa!