Hình Đồ

Chương 343 : Thiên khốc (2)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Nhưng Lưu Khám cũng không có tâm trạng suy nghĩ đến cảm thụ của Mông Điềm, trầm giọng nói:



- Thượng tướng quân, hiện nay Vương Ly đã cầm binh mã của thành Cửu

Nguyên trong tay. Mặc dù tạm thời bị ta dao động sĩ khí, nhưng khi huyết chiến, sẽ là không còn đường quay lại. Đi con đường nào, Thượng tướng

quân mau chóng đưa ra quyết định mới phải.



Đi con đường nào?



Mông Điềm hiểu được hàm ý của Lưu Khám. Đây là Lưu Khám đang khuyên ông, mau chóng xông ra khỏi vòng vây, nhưng với tình hình hiện nay, có thể xông

ra khỏi vòng vây sao? Cứ cho là xông ra được, rồi làm thế nào?



Mông Điềm suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai Lưu Khám thật mạnh.



- Quân hầu, ta không nhìn lầm ngươi, ĐĐại công tử cũng không nhìn lầm ngươi a!



Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên nhìn Mông Điềm. Không rõ vì sao, Mông Điềm

đột nhiên lại nói những lời vô nghĩa này, là có ý tứ gì?



- Quân

hầu, ngươi hãy nghe ta nói. Tặc tử hôm nay đã quyết tâm lấy tính mệnh ta và ĐĐại công tử. Vương Ly có được binh phù, khẳng định sẽ triệu tập

nhân mã đến đây. Phủ Thượng tướng quân này có khả năng không chống đỡ

được lâu lắm. Nếu như Vương Ly toàn lực công kích, phối hợp với đồ quân

nhu trong tay y, chống đỡ chỉ được đến hừng đông… Cho nên, ta không thể

đi…Quân hầu, ngươi có hiểu ý của ta?



- Ông không đi?



Lưu Khám ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, há miệng cả kinh nói:



- Thượng tướng quân, ý ông là…



- Đại Tần có thể không có Mông Điềm nhưng không thể không có Đại công tử. Tình hình hiện nay, ta chỉ cầu xin quân hầu, nhất định phải bảo vệ tốt

Đại công tử.



- Điều này làm sao có thể?



Lưu Khám bật thốt lên nói:



- Không bằng để ta ở lại ngăn chặn bọn họ.



Lời vừa khỏi miệng, trong lòng Lưu Khám không khỏi có chút hối hận. Bất tri bất giác, mình đã trở thành một phần tử của Đại Tần rồi! Trước đây, câu nói như thế này, Lưu Khám quyết không có khả năng nói ra. Ha, không

nghĩ tới hôm nay hắn lại thuận miệng như thế mà không có nửa chút do dự.



Oai hùng lão tần, cùng chung quốc nạn!



Đây không phải là một câu khẩu hiệu, mà là một loại tinh thần, một loại khí khái. Sống tại thời đại lâu, ở chung cùng với Lão Tần Nhân này, bất tri bất giác hắn cũng đã bị ảnh hưởng.



Mông Điềm nở nụ cười, vỗ vỗ vai Lưu Khám.



- Hai mươi năm nữa, ngươi nhất định có tư cách ở lại.



Ngụ ý nói cho Lưu Khám: Ngươi bây giờ còn chưa có tư cách này…
- Nhất Phẩm, ngươi…



- Tiểu Cáp, chớ lo lắng cho ta.



Hoàng Nhất Phẩm cười khanh khách, không nhìn ra chút sợ hãi nào:



- Sau khi các ngươi đi, ta ở lại chỗ này thả đá, ngăn chặn đường vào mật

đạo. Có một số việc, luôn luôn phải có người để làm… Tiểu Cáp, bảo vệ

Tốt tiểu công chúa.



Quân hầu, các ngươi bảo trọng!



Hai mắt Cáp Vô Lương hồng hồng, hướng Hoàng Nhất Phẩm chắp tay, thúc ngựa vào mật đạo.



Theo sau, Lưu Khám cũng suất bộ tiến lên, trước khi vào mật đạo, quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Nhất Phẩm, đột nhiên nói:



- Nhất Phẩm, nếu có kiếp sau, chúng ta cùng uống ba trăm chén.



Thanh âm hơi nghẹn ngào, thế nhưng Lưu Khám cũng không dám biểu lộ trước mặt

mọi người, thúc ngựa đi vào mật đạo.



Lúc này Đồ Đồ cũng xoay người lên ngựa.



Y muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị Hoàng Nhất Phẩm ngăn cản:



- Đồ Đồ, Quân hầu, đừng mất thời gian nữa, cùng quân hầu đi đi.



- Bảo trọng!



Đồ Đồ quay đầu ngựa, tiến nhập mật đạo. Đợi đến khi bóng dáng của mọi

người hoàn toàn biến mất trong mật đạo, Hoàng Nhất Phẩm đi tới một bên

cửa nhập, một cánh tay xoay một khối đá, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một

khối đá hạ xuống, vừa đủ ngăn chặn cửa vào.



Lau đi vết máu trên mặt, cánh tay còn lại của y huy kiếm, đem mọi thứ trong phòng củi đập vỡ.



Dầu đen, trong nháy mắt chảy tràn ra.



Lúc này, những tiếng hò hét ngoài tiền viện càng gần hơn, hiển nhiên là do

Vương Ly suất bộ sắp xông đến đây rồi. Coi như là huy hoàng quá rồi, đời này làm được Thiết ưng duệ sĩ lập được không ít chiến công, có thể vì

nước Tần mà chết, Hoàng Nhất Phẩm cho dù chết cũng không tiếc nuối.



Y thổi lên mồi lửa, ném xuống đất. Dầu đen gặp lửa, thoáng cái bốc cháy lên, trong nháy mắt cháy hết cả phòng củi.



Hoàng Nhất Phẩm đưa kiếm ngang cổ, nhẹ nhàng hát một khúc quân ca của nước

Tần: “Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu,

dữ tử đồng cừu...” Trong lửa cháy mạnh mẽ, truyền đến một tiếng ca thê

lương. Khi hát đến câu “đồng cừu chi tế” Hoàng Nhất Phẩm cắn răng một

cái, trong tay dùng một chút lực, thiết kiếm cắt ngang, vết máu phun

trào.