Hình Đồ
Chương 360 : Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (5)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Người này tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, mặt trắng râu ngắn, vóc người
thon gầ đột nhiên xuất hiện, thế cho nên Lưu Khám căn bản không có sớm
cảm giác được. Nhìn kỹ lại, phát hiện người này nhìn có chút quen mắt.
Hình như là đã gặp ở nơi nào đó rồi, nhưng lại nghĩ không ra.
- A Khám huynh đệ, từ biệt ở Huyện Bái chín năm trước, không ngờ lại gặp
được ngươi ở chỗ này… Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Chu Thị đây!
Lưu Khám thật đúng là nhận không ra! Đừng nói đến nhận không ra, ngay cả tên đều nghe có chút lạ tai.
Người này cười nói:
- Cũng khó trách A Khám huynh đệ không nhớ được ta! Năm đó ở tại Huyện
Bái, chính là lúc ngươi vừa tới Huyện Bái, không phải chính là lúc mộ
binh sao? Ta còn nhớ lúc đó Huyện trưởng hình như là họ Nhâm, chiêu mộ
chúng ta áp tải lương thảo tới huyện Tiết, nhớ ra chưa?
- A…
Đúng là có một chuyện như thế này! Lưu Khám không nhớ được người này, nhưng
có thể đoán được, người này hình như không có ác ý, vì vậy xoay người
xuống ngựa nói:
- Không nghĩ tới lại gặp được Chu huynh ở đây, từ
biệt nhiều năm, dáng người Chu huynh thay đổi, thực sự ta có chút không
nhận ra… thứ lỗi, thứ lỗi.
Chu Thị cảm khái nói:
- A Khám
huynh đệ ngươi quá khách khí! Năm đó nếu không có ngươi xả thân cứu ta,
chỉ sợ ta đã thành một đống xương khô ở đại trạch Chiêu Dương từ lâu
rồi. Tới nay những ký ức đó vẫn còn mới mẻ với ta. Mấy năm quả thực ta
cũng có chút cải thiện, A Khám huynh đệ không nhận ra ta cũng là bình
thường. Khi ta rời khỏi Huyện Bái, A Khám huynh đệ ngươi vì sự việc của
Lã gia, bị nhốt trong đại lao, thế cho nên ta không thể nói lời từ biệt
với ngươi. Tới giờ nghĩ đến, còn có chút ảo não. Nhưng không nghĩ tới
hôm nay ở Đại Lương thành còn gặp lại được huynh đệ.
Lưu Khám há to miệng…
Có ấn tượng rồi, nghĩ ra rồi!
Năm đó tại Chiêu Dương đại trạch khi giao phong với Vương Lăng, hắn đích
xác cứu một người, hình như là Chu Thị. Nhưng hắn không có quá để ý, lúc bị vào nhà lao cũng từng nghe nói Chu Thị này đã rời khỏi Huyện Bái, đi nơi nào thì không biết được. Thoáng cái thời gian đã chín năm, Lưu Khám đã trải qua nhiều sự việc lắm, thế cho nên nhiều việc năm đó đều trở
nên không nhớ rõ.
Không sai, đây chính là Chu Thị!
Nhưng dù vậy, Lưu Khám cũng không thả lỏng cảnh giác, cẩn thận hỏi:
- Chu huynh, ngươi hiện nay ở Đại Lương thành làm sinh kế gì?
Nguyên nhân đóng thành lần này, nói vậy ngươi cũng nghe nói một chút.
Không bằng như vậy, ngươi trước tiên ở đây, ta đến nói chuyện với quan phủ,
khoảng hai ba ngày, hẳn là có thể ra khỏi thanh. Nhưng trước lúc đó, các ngươi đừng tùy ý đi lại. Đại Lương thành sắp tới, không có thông hành
quan điệp, không được tự ý đi lại trên đường. Một câu nói: Cứ an tâm ở
đây là được!
Đám người Lưu Khám nghe rõ ràng, lần đóng thành này, không thể nói rõ thời gian bao lâu rồi.
Trao đổi ánh mắt với đám người Lý Thành, Mông Tật, Lưu Khám nói:
- Như vậy, nhờ cả vào Chu huynh rồi!
- Cái gì nhờ cả với không nhờ cả, ta có thể có hôm nay, toàn bộ đều do
năm xưa A Khám huynh đệ ngươi không màng sinh tử cứu viện. Nếu còn khách khí như vậy, ta sẽ giận... Nào phạt ba chén rượu, phạt ba chén rượu!
Đang nói chuyện, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng một trận rối loạn.
Chỉ nghe có người hùng hùng hổ hổ, còn có người khóc sướt mướt. Chu Thị nhíu mày, cả giận nói:
- Bên ngoài làm gì loạn lên vậy? Không biết ta đang có khách ở đây sao?
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một phụ nhân đi vào phòng khách.
Phụ nhân này khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhìn rất có tư sắc. Phía sau
nàng còn có một gia đinh đang áp giải một nam một nữ dừng bước ở ngoài
phòng khách. Nam chính là tên sai vặt ở cửa kia, nữ, tuổi cũng không
nhiều, khoảng hai mươi, ăn mặc hoa mỹ, biểu hiện thân phận không tầm
thường. Má hồng mắt hạnh, thắt lưng như dương liễu uyển chuyển, bộ ngực
sữa cao thẳng, quyến rũ động lòng người. Nhưng lúc này, dung mạo nàng ta không còn đẹp đẽ cao quý, chỉ thấy sắc mặt trắng bệch, run rẩy.
- Phu nhân, đây là có chuyện gì?
Phụ nhân vừa đi vào phòng khách có vẻ chính là vợ của Chu Thị.
- Lão gia, ta vừa ở trong hậu viện, gặp được tiện nô cùng tiện tỳ này
gian tình... vì vậy mang tới đây, mời lão gia xử lý. Không biết lão gia
đang có khách, thiếp thân thất lễ rồi!
Ô, lại còn có gian phu dâm phụ?
Lưu Khám thật không ngờ, vừa tới Chu gia lại gặp chuyện thế này. Chu Thị
nghe vậy, giận tím mặt, đứng vụt dậy, tiến lên phía trước.
- Tiện tỳ, lời phu nhân là thật?
- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!
Tiểu nương tử luôn miệng cầu xin tha thứ, không biết lại càng làm cho Chu Thị mất mặt, hận nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi tiện tỳ này, trước đây lão gia ta thấy ngươi đáng thương, mới mua ngươi ra từ trong Hề quán, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không nghĩ tới
ngươi lại đối với ta như vậy?