Hình Đồ

Chương 416 : Đả hổ thân huynh đệ 2

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Lão phu nhân khoát tay chỉ Lưu Khám ngồi xuống bên kia, sau đó nói với Vương Cơ:



- Con dâu, huynh đệ con thích uống trà, con đi pha một bình trà đi.



- Vâng!



Vương Cơ liền vội vàng đứng lên, đi ra ngoài.



Muộn như vậy lại cho ta uống trà?



Mẹ à, xem ra là mẹ không muốn cho con ngủ đây.



Lưu Khám không khỏi nhe răng, cố làm ra một bộ dáng tươi cười:



- Mẹ, có chuyện gì, Người hãy nói đi.



- Hiện tại chỉ còn lại ba mẹ con ta… a Khám, con đối với ca ca con có ý kiến gì?



Khám phu nhân cầm lên một miếng điểm tâm nhỏ, đập Lưu Cự một cái. Lưu Cự giật mình tỉnh, lau lau cái miệng, nhìn thấy Lưu Khám.



Gã lập tức nhếch miệng nở nụ cười:



- Đệ đệ, đệ cũng tới rồi!



Lưu Khám mỉm cười gật đầu, nghi hoặc nhìn Khám phu nhân nói:



- Mẹ, sao Người lại nói vậy? Con khi nào thì bất mãn với đại ca ạ?



Khám phu nhân nhìn Lưu Khám nói:



- Chúng ta là người một nhà, không nói lời hai nhà.



A Khám, mặc kệ con có ý kiến gì với Cự, nhưng mẹ thực sự coi Cự là con

ruột của mẹ rồi. Những năm gần đây, con hối hả ngược xuôi… mẹ cũng biết, con là người làm chuyện lớn, nhưng lúc con không ở nhà, trong nhà cũng

nên có người đàn ông trụ cột đúng không? Những năm này, Cự luôn ở bên

mẹ, tuy có chút ngây ngô, cũng làm mẹ tức giận, nhưng trong lòng mẹ,

cũng vì vậy mà nảy sinh sự dựa dẫm vào nó rồiban long us.



Tần còn nhỏ tuổi, A Tu cũng bận rộn cả ngày… may mắn có Cự ở bên cạnh mẹ, nếu không mẹ sẽ rất tịch mịch.



Trong lòng Lưu Khám vô cùng hổ thẹn.



Hắn đứng lên, hướng về phía Lưu Cự, khom người thi lễ:



- Những năm gần đây, đại ca vất vả rồi!



- Hì hì, đệ đệ, chúng ta lúc nào thì lại luyện võ vậy? Đánh với người

khác, không đã nghiền chút nào, chỉ có đánh cùng đệ mới đã nghiền.



Lưu Khám đổ mồ hôi đầm đìa…



- Con muốn giết Lưu Cự, đúng không?



Khám lão phu nhân đột nhiên thốt ra một câu, làm cho Lưu Khám lại càng hoảng sợ.
- Trương cẩu đã chết, hôm nay sống trên đời, chỉ có Lưu Cự, con trai của mẹ.



- Con của ta, con làm cho mẹ lo lắng gần chết…



Khám lão phu nhân ôm lấy đầu Lưu Cự, hai người đồng loạt nghẹn ngào khóc lên. Vương Cơ một bên cũng chảy nước mắt, tiến lên trước quỳ gối bên

người lão phu nhân.



Ngược lại Lưu Khám, đứng ở một bên, không ai để ý tới. Trong nội tâm hắn không khỏi có chút chua xót, hắn nhìn ba người ôm nhau khóc, sau một

lúc lâu thở dài một hơi, bảo kiếm trong tay rơi xuống đất.



Khám lão phu nhân là mẫu thân thân sinh của Lưu Khám. Mặc dù người trong thân thể này không còn là Lưu Khám kia, nhưng lại mang huyết nhục của

Khám phu nhân. Chẳng biết tại sao, trong lòng Lưu Khám đột nhiên có loại cảm giác, mình thành người dư thừa.



Hắn yên lặng quay người rời khỏi phỏng…



Nhưng ngay lúc đó, Khám phu nhân hô lên:



- A Khám, con đi đâu?



Lưu Khám dừng bước, quay đầu nhìn nhìn, cười một tiếng:



- Mẹ, hài nhì có chút mệt mỏi… Người và đại ca…cũng nghỉ ngơi sớm một chút.



- A Khám!



Đối với biến hóa tâm tư của hài nhi mình, sao Khám lão phu nhân lại

không phát hiện? Khi Lưu Khám còn nhỏ, thích ở bên người mẫu thân, có

chút tâm tư gì, Khám phu nhân đều có thể cảm nhận được. Nhưng từ sau khi khởi tử hoàn sinh, Khám phu nhân không cảm nhận được tâm tư của Lưu

Khám nữa rồi, giống như đã biến thành người khác… Hơn nữa, theo thời

gian trôi qua, Khám lão phu nhân lại càng cảm thấy lạ lẫm.



Nhưng tại thời khắc này, bà lại cảm nhận được tâm tư của Lưu Khám. Kỳ

thật nghĩ lại, những năm gần đây, Lưu Khám cũng không dễ dàng, lo lắng

đề phòng không nói, giữa ranh giới sinh tử, càng thêm hồi hộp. Ngược lại mẫu thân hắn, lại cho hắn sự quan tâm quá ít, thậm chí còn kém rất xa

sự quan tâm đối với Lưu Cự.



Nhìn bóng lưng Lưu Khám, Khám phu nhân cũng cảm thấy chua xót. Bà gọi

Lưu Khám lại, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Ngược lại Vương Cơ, đứng dậy đi đến bên người Lưu Khám, kéo hắn lại.



Lưu Cự cũng nhìn Lưu Khám, huynh đệ này một mực chiếu cố gã, đồng thời

lại một đường đề phòng gã, lúc này nhìn thấy thật tiều tụy.



- Đệ đệ, không quan tâm đệ có coi ta là đại ca hay không, nhưng ta vẫn coi đệ là huynh đệ.



Lưu Cự nói vừa nói vừa nhặt lên bảo kiểm vừa đánh rơi của Lưu Khám, phất tay một cái, chém búi tóc xuống.



- Nay ở trước mặt mẹ, ta thề, nhất định ra sẽ bảo vệ tốt đệ đệ… Nếu ai

tổn thương đệ đệ ta một sợi lông, ta tuyệt không tha cho kẻ đó!



“Mẹ nó, sao lại yếu đuối như vậy, làm lão tử muốn khóc rồi!”



Lưu Khám cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, xoay người, thuận thế lau sạch nước mắt trên khóe mắt, đồng thời lầm bầm trong lòng.