Hình Đồ

Chương 426 : Cuộc chiến Lâu Thương (2)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Sáng sớm, quân Sở đã dàn hàng khai chiến ở ngoài thành Lâu Thương.



Có điều trong tay quân Sở không phải cầm đao thương búa rìu mà là các túi

vải đựng đầy cát. Cùng với tiếng trống giục giã vang lên, tiếng hò hét

rung trời truyền tới từ doanh trại của quân Sở. Từng đội, từng hàng binh sĩ được sự che chắn của các thanh chèo gỗ đã lao vun vút về phía Lâu

Thương. Bọn chúng ném túi cát trong tay vào trong các kênh nước, sau đó

nhanh chóng rút lui, binh lính đuổi theo tiếp tục lấp kênh.



Lưu Khám đứng trên đầu thành, tay đáp trên chòi nhìn ra xa.



- Xem ra, Trần Anh đã sớm có sự chuẩn bị!



Lý Thành bình tĩnh cười:



- Quân hầu mấy lần chiêu mộ, tên Trần Anh này mặc dù chưa đáp lại nhưng

chắc trong lòng đã có mưu đồ bất chính từ lâu. Đã có ý đồ xấu thì sao có thể không để ý tới tình hình của Lâu Thương chứ? Muốn công phá Lâu

Thương thì nhất định phải lấp bằng các kênh mương giăng đầy ở đây trước. Nếu không các máy móc vũ khí tấn công thành quy mô lớn đều không thể sử dụng. Chả trách y muốn dừng lại ở Từ huyện một ngày.



- Quân hầu, chúng ta có thể tiến công một lần không?



Đồ đồ nhìn đám quân Sở liên tục lấp bằng kênh mương, dần dần tiến tới gần Lâu Thương mà không nhịn được bèn hỏi:



- Chẳng lẽ ngồi nhìn bọn chúng hành động sao?



Lưu Khám không trả lời.



- Đồ đồ, có nhìn thấy mô đất kia không?



Lý Thành chỉ vào gò núi bên cạnh Lâu Thương:



- Trần Anh không phải hạng người lỗ mãng, đã đánh thì nhất định có sự

phòng bị. Ta dám khẳng định, phía sau gò đất ắt có kỵ quân tinh nhuệ của quân Sở đang mai phục, chỉ cần chúng ta dám đột kích vòng vây, quân Sở

sẽ đánh lén.



Đồ đồ nhìn theo tay Lý Thành chỉ.



Mô đất đó

tên là gò đất đỏ, nằm ở khúc rẽ của sông Tuy Thủy. Chỗ đó thế nước phẳng lặng, có bãi cát bằng phẳng, có thể nấp hơn vạn người mai phục mà không lộ một tí dấu vết nào. Lúc này, gò đất đỏ vô cùng yên tĩnh. Nhưng càng

yên tĩnh thì càng có ma. Nếu Lâu Thương xuất kích, quân Sở sẽ đánh lén

từ gò đất đỏ, tất nhiên sẽ đe dọa nghiêm trọng tới Lâu Thương, không thể không đề phòng.



Lưu Khám đột nhiên nói:



- Xem ra, Hạng Tịch đã học được thông minh đấy!


Nhưng xạ thủ lại chần chừ:



- Quân sư, bắn phía nào?



- Đám quân sĩ kia…



Trần Anh chỉ tay vào đám quân Sở đang gào khóc thảm thiết trên chiến trường, cắn răng nói:



- Bắn chết hết, bắn chết hết!



- Quân sư, đó là người của ta mà.



- Đương nhiên ta biết là người của mình… nhưng các ngươi muốn nhìn thấy

chúng tiếp tục sống mà chịu tội ở đó, gãi lòi cả ruột ra sao?



Lời nói này khiến các quan tướng xung quanh đều trầm ngâm.



Đúng vậy, nhìn bộ dạng những tên kia, quả là sống phải chịu tội, nhưng bắn chết người của mình…



- Bắn tên!



Trần Anh giận giữ quát”



- Còn không bắn thì đừng trách ta xử lý theo quân lệnh.



Chưởng kỳ quan hít sâu một hơi, lắc lư đại kỳ trong tay.



Xả thủ bắn hàng vạn mũi tên lần lượt giết chết đám quân Sở trên chiến

trường. Tiếng kêu gào dần lắng xuống, nhưng Trần Anh lại cảm nhận rõ

ràng ánh mắt mà các tên lính của mình nhìn y có điều gì đó, sĩ khí theo

đó càng suy giảm tới cực hạn.



Cũng khó trách, trước mặt bao nhiêu người như vậy bắn chết quân mình, rất dễ dẫn đến thù hận.



Mọi người ai cũng rõ đạo lý một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ. Hôm nay đã bắn chết những người đó thì ngày mai liệu có bắn chết mình? Nhưng với

Trần Anh đâu có cách gì khác? Nếu không giết bọn họ thì chỉ thảm trạng

và tiếng gào thét kia cũng đủ để khiến sĩ khí suy yếu.



Lưu Khám nở nụ cười trên thành lầu.



Sau lưng sĩ tốt nhảy cẫng hoan hô, hô to khẩu hiệu: Viêm Hoàng uy vũ, Quân hầu vạn tuế.