Hình Đồ
Chương 439 : Trường chinh (1)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Bị giam ở Bành Thành, Trần Anh cũng không bị ngược đãi. Ngược lại,
Lưu Khám không chỉ an bài cho y một thư phòng sạch sẽ, ngoài phòng còn
có một cái sân, diện tích không quá nhỏ.
Có người nói Bành
thành vốn là một cái trường, không thể nói là quá xa hoa, nhưng lại
rất thanh nhã. Ở trong phòng buồn bực, có thể đi ra sân hóng mát một
chút, hoặc đi tản bộ cũng được. Chỉ cần Trần Anh không đi ra khỏi
ngôi nhà này, mặc kệ y muốn làm gì, cũng không có người đứng ra
cản trở. Chỉ có điều, Trần Anh cũng biết, bên ngoài cửa có hai mươi
mấy tên vệ sĩ, chi làm ba ca thay phiên nhau canh chừng y. Chỉ cần y
có chút động tĩnh gây rối nào, tất nhiên sẽ có người lấy tính mệnh của hắn.
Loáng một cái cũng qua hai ngày, tâm tình của Trần Anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tỉ mỉ hồi tưởng khoảng thời gian đã
trải qua, y giật mình phát hiện, hết thảy mọi việc chính mình sắp xếp,
tựa hồ đều bị Lưu Khám nắm trong lòng bàn tay. Mặc kệ chiến đấu hay
là đàm phán, sau đó là gần một tháng dài dằng dặc chờ đợi.
Nói vậy, sau khi quân Sở đạt được đồ quân nhu bổ sung tại Lâu Thương,
sẽ cần có một khoảng thời gian ngắn để chỉnh sửa lại quân đội.
Phân phát lương thảo, mời chào sĩ tốt, bổ sung binh nguyên, thay đổi
khôi giáp vũ khí. . . Mà Chương Hàm cũng nhất định sẽ không cam tâm
nhường Lâu Thương như thế, y chắc chắn sẽ đem hết toàn lực để công
kích. Vì lẽ đó, mặc kệ là quân Tần hay là quân Sở, trong khoảng thời
gian một tháng này, đều không rảnh để bận tâm tới Lưu Khám. Chờ khi quân Tần và quân Sở phân ra thắng bại, chỉ sợ là Lưu Khám đã sớm
cao bay xa chạy!
Thật là khinh thường anh hùng thiên hạ!
Trần Anh thở dài, ảm đạm tựa vào bậc thềm, tâm tình có chút hững hờ.
Ánh mặt trời rất ấm, chiếu lên trên thân thể mệt mỏi, khiến người cảm
giác buồn ngủ. Mắt thấy mùa xuân đã qua, mùa hè sẽ tới.
Trong lòng Trần Anh có chút lo lắng, bởi vì khu vực quận Tứ Thủy và
Hoài Hán, hai mua xuân liên tục xảy ra đại loạn, không thể trồng trọt
đúng vụ. Làm lỡ vụ mùa, chờ tới mùa thu, tất nhiên sẽ xuất hiện tình trạng thiếu lương thảo. Nếu như vào cuối năm quân không thể chuyển
chiến trường ra bên ngoài địa phận nước Sở, như vậy vụ mùa sang năm, chỉ sợ lại phải trì hoãn. Ba năm liên tục lỡ vụ, mặc dù đã có
thương thảo tích trữ của Lâu Thương nhưng cũng rất nguy hiểm đây.
Không biết được Hạng công và Thiếu tướng quân sau khi được bổ sung đồ quân nhu, sẽ đi bước tiếp theo như thế nào đây?
Nghĩ đến những thứ này, tâm tư Trần Anh nhất thời rối loạn. . .
- Những thủ vệ ngoài cửa. . .
Trần Nhị nói:
- Ngày hôm nay trời mưa, bọn thủ vệ cũng buông lỏng hơn, chỉ có hai
người mà thôi. Ta cả gan trộm một cái lệnh phù để ra khỏi thành, hai
tên thủ vệ kia, cũng bị ta giết. . . Đại công tử, chúng ta mau chóng bỏ
trốn đi.
- Bỏ trốn?
Trong lòngTrần Anh có chút do dự, liếc mắt nhìn Trần Nhị.
Trần Nhị nói:
- Đúng đấy, nếu lần này không đi, e rằng sau này sẽ không có cơ
hội nữa đâu! Người Lâu Thương đã rút đi gần hết rồi, ta nghe nói ngày
kia, Lưu Quân Hầu cũng sẽ thống lĩnh toàn bộ quân đội rời đi, giao
lại Bành thành cho người nước Ngụy quản lý. Chỉ là trước khi đi, e là
bọn họ sẽ thanh tẩy một lần. Sáng sớm hôm nay, Thái Thị đã chết hơn
hai mươi người rồi, tất cả đều là người Sở. . . Ngày mai là ngày cuối
cùng, ta phỏng chừng sẽ có nhiều người bị giết hơn nữa. Đến thời điểm
này nếu như đại công tử không đầu hàng, nhất định cũng sẽ bị chặt đầu.
Trong lòng Trần Anh thực sự hồi hộp, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Không sợ chết, chuẩn bị hy sinh hùng hồn, nhưng khi biết được mình
chắc hắn sẽ bị giết, hoàn toàn là hai tâm trạng khác nhau.
Không nghĩ tới Lưu Khám cũng cực kì thẳng thắn, không phí bất kỳ
chút miệng lưỡi nào, nếu không hàng sẽ giết, quả đúng là thủ đoạn
tàn bạo của người Tần! Y suy nghĩ một chút:
- Chúng ta đi
như thế nào? Cho dù chúng ta ra khỏi Bành thành, chỉ sợ cũng không
khỏi bị quân Tần truy sát, khó có thể chạy trốn.
- Cái này. . . Bây giờ lưu dân nổi lên khắp quận Tứ Thủy, chỉ cần có thể trà trộn
vào đám đông, nói không chừng có thể trốn thoát. Dù sao cũng hơn ở
chỗ này chờ chết.
Nếu như Trần Nhị ngay lập tức nói ra kế hoạch đào tẩu một cách rõ ràng, thì Trần Anh chắc chắn sẽ không nghe.