Hình Đồ
Chương 442 : Trường chinh (4)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Hắn chắp tay
với Chu Thị, xoay người lên ngựa. Khám lão phu nhân và đám người Lữ Tu
hai ngày trước được sự bảo vệ của Lữ Thích Chi đã đi tới huyện Bái
trước, nói vậy lúc này hẳn đã đến rồi.
Lưu Khám dẫn theo hai người Lý Tất, Lạc Giáp suất kỵ quân cuối cùng rút
lui khỏi, Quán Anh lại dẫn theo bốn trăm kỵ quân Lâu Phiền chạy tới Cự
Dã, hội hợp với Bành Việt.
Lưu Khám hiện tại đã hiểu, thời Tam quốc Diễn nghĩa, Lưu Bị mang theo
hơn mười vạn người rút khỏi là một việc vất vả cực khổ đến mức nào. Chỉ
hai vạn người mà thôi, ăn uống kéo đổ đều phải lo lắng chu đáo. Nếu
không có những người như Tào Tham, Tương Cường, thì Lưu Khám đã vì
chuyện này mà sầu chết rồi.
- Quân hầu bảo trọng, thuận buồm xuôi gió!
- Lão Chu, ngươi cũng bảo trọng!
Lưu Khám ở trên ngựa chắp tay, sau đó cùng đám người Lạc Giáp, Lý Tất
rút khỏi Bành Thành. Chu Thị đứng ở bên ngoài cổng Bành Thành, nhìn theo đoàn người Lưu Khám biến mất, cuối cùng thở phào một hơi như trút được
gánh nặng.
Bành thành đã tới tay rồi! Kế tiếp, huyện Lưu, huyện Bái cũng sắp vào tay, không gian sinh tồn của nước Ngụy sắp đủ rồi.
***
- Tần Đồng!
Đi được chừng hơn ba mươi dặm, đám người Lưu Khám giảm tốc độ, Lý Tất,
Lạc Giáp mang theo hai trăm kỵ quân áp trận, Lưu Khám đột nhiên ghìm
ngựa, khẽ gọi:
- Đã dàn xếp Lâu Thương ổn thỏa chưa?
Tần Đồng tạm thời không có việc gì, cho nên đi theo Lưu Khám, xử lý một
vài công văn đơn giản. Nghe Lưu Khám hỏi, gã vội vã thúc ngựa tiến lên,
chắp tay nói:
- Quân hầu, hừng đông hôm qua, Lâu Thương đã phái người truyền tin, nói đã dàn xếp xong xuôi rồi, tất cả đều bình thường.
- Trần Anh kia như nào?
- Hả hả, tựa như không đắc ý lắm.
Tần Đồng mặt đen sì nở nụ cười hiếm có:
- Hình như Hạng Vũ không hài lòng với việc hắn tự ý xuất binh, nhưng
cũng không trách tội hắn. Hạng Lương đã đến Lâu Thương, cũng không trách Trần Anh, mà vẫn tín nhiệm dùng hắn như cũ. Theo Hạng Lương tới Lâu
Thương, còn có một người tên là Phạm Tăng. Nghe nói, Hạng Lương vô cùng
tôn kính đối với người tên là Phạm Tăng này.
- Hả?
Quả tim Lưu Khám đột nhiên co giật. Phạm Tăng đã xuất hiện rồi sao? Trên lịch sử, người này là đệ nhất mưu trí bên Hạng Vũ, được Hạng Vũ tôn là Á Phụ, cuối cùng đã xuất hiện rồi!
- Phạm Tăng này nghe nói cũng từng là quan viên nước Sở.
lo nghĩ cho Vương công.
- Điều này...Tiên sinh có thể bảo đảm, Sở Vương sẽ không tìm ta gây phiền phức không?
- Sao Sở Vương lại gây khó dễ cho ngài chứ, đại danh Vương công, Sở
Vương đã biết từ lâu. Đến lúc đó Vương công qua đó, sợ là Đại Vương vui
còn không kịp.
Vương Khác nghe vậy không khỏi lòng dao động.
- Nhưng chẳng hay Sở Vương muốn ta làm gì? Có phải là lập tức đánh ra cờ hiệu Sở vương không?
- Điều này không vội!
Ly Thực Kỳ mỉm cười:
- Trên thực tế, Kỳ hôm nay đến đây còn có một việc khác, chính là chịu nhờ vả của Bái công, mời Vương công hỗ trợ.
- Bái công?
- Bái công chính là đồng tông của Vương ta, hậu duệ của Thập bát Kinh
Sở, là vương thất nước Sở chân chính, đảm nhận tin cậy của Sở Vương.
Vương Khác gật đầu, chỉ là nghĩ cái tên "Bái công" này tựa như có chút
quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đó là cao nhân nào. Nếu đã quyết ý đầu nhập Sở Vương, vậy thì cần phải tạo quan hệ với vị Bái công này, chắc
chắn là lợi ích không ít. Vì vậy, Vương Khác trầm ngâm chốc lát, gật
đầu.
- Chẳng hay Bái công muốn ta làm gì?
- Vương công có biết Đô Úy Tứ Thủy không?
Vương Khác ngẩn ra:
- Đương nhiên là biết. Năm xưa ta và Quảng Võ Quân từng bình định loạn
Tam Điền, hiện nay còn kết minh ước, nghe nói hắn đã nhượng ra Lâu
Thương, tập kết gần huyện Bái, còn nghe nói, hắn chuẩn bị suất bộ bắc
tiến, rút khỏi chiến trường Sơn Đông. Nhắc đến, Nhị Thế đúng là ngu
ngốc, có nhân vật Quảng Võ quân bậc này mà lại không dùng. Năm ngoái lúc đăng cơ còn phát ra chiếu lệnh, muốn giết Quảng Võ Quân, cũng may là
Trần Thắng Ngô Quảng khởi sự, mới có thể làm cho chuyện này không tiến
hành được. Khi các lộ tan tác, chỉ có Quảng Võ Quân là giành được đại
thắng...
- Xem ra Vương công rất kính trọng vị Quảng Võ Quân này?
- Kính trọng thì chưa hẳn, chỉ là yêu thích tài hoa của hắn thôi. Hôm nay người có văn có võ, đích thật là càng ít.
Trên mặt Ly Thực Kỳ nở nụ cười rất mờ rồi đột ngột biến mất.
- Bái công nhờ ta xin Vương Công giúp, chính là muốn mời Vương công tại nơi gặp Quảng Võ Quân bắc tiến, bất ngờ giết hắn.
- Hả!
Vương Khác không khỏi thất kinh, há to miệng, nhìn Ly Thực Kỳ.
Ngoài cửa sổ một bóng đen lặng yên lẫn vào trong biển hoa, chớp mắt biến mất không còn hình bóng!