Hình Đồ
Chương 444 : Trường chinh (6)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
- Vâng!
Bạc Nữ gật đầu, để hai người phụ giúp bế Lưu Tần và Lưu Nguyên trở về phòng ngủ.
Lưu Khám đi vào trong phòng, liên tục xin lỗi:
- Để các tiên sinh chờ lâu, Khám thật thất lễ. Vừa rồi đi dạo chốn cũ, không để ý thời gian.
Tiên sinh, đương nhiên là Tiêu Hà. Nhoáng cái đã ba năm không gặp rồi,
từ lúc Lưu Khám theo giá thì chưa từng gặp lại Tiêu Hà, hôm nay vừa gặp, trong lòng cũng nảy sinh chút cảm khái.
Tiêu Hà thật sự già rồi!
Nhắc tới, Tiêu Hà nay cũng mới hơn bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai
đã hoa râm nhìn giống ông lão sáu mươi, bề ngoài già đi này cũng không
phải là thân thể, mà là phát ra từ trong nội tâm. Có thể nhận ra cuộc
sống của Tiêu Hà cũng không thoải mái.
- Tiêu mỗ là tù nhân, sao dám nhận sự coi trọng của Quân hầu.
Lưu Khám cướp đỡ tay Tiêu Hà, không cho y hành lễ:
- Tiêu tiên sinh, đáng giá hay không đáng giá, phải ta nói mới đúng, chứ không phải ngươi nói. Tính toán ra đã quen biết với Tiêu tiên sinh hơn
mười năm, Khám luôn kính nể tài học và nhân phẩm của tiên sinh. Chỉ
tiếc, tạo hóa trêu ngươi, khiến ngươi - ta nhiều lần bất hòa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn kính của Lưu mỗ đối với tiên sinh.
Tâm tư của Lưu mỗ, nói vậy chắc lão Tào đã nói với tiên sinh rồi.
Là đi hay ở lại, Lưu mỗ tuyệt đối không cưỡng ép. Nhưng Khám có một lời: Nay thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, hai đất Tề Sở không lâu nữa
sẽ gặp phải cảnh chiến đấu vô cùng thảm liệt. Đến lúc đó, đại chiến cùng nhau, máu chảy thành sông, người chết đói ngàn dặm, dân chúng lầm than. Khám cho rằng, trận tai họa này chỉ sợ sẽ kéo dài khắp nơi, thương sinh linh tương khổ.
Hai gò má Tiêu Hà giật giật.
- Vậy Quân Hầu cho rằng lão Tần bất lực xoay chuyển trời đất sao?
Lưu Khám đỡ Tiêu Hà ngồi xuống:
- Những người ngồi đây không phải là người ngoài. Lão Tào và lão Nhâm,
vả cả ngươi ta nữa đều là đồng hương. Với tài hoa của tiên sinh, chẳng
lẽ còn không thấy rõ sao? Yêm nô không chết, Lão Tần tất vong!
Tiêu Hà nói:
- Đã như vậy, sao Quân hầu không huy động binh mã, giết nhập Quan Trung
- Tính toán giản lược cũng khoảng có hơn vạn người mong muốn đồng hành
cùng Quân hầu. Mặc khác, Trần Vũ Nguyên Võ cũng phái người tới, nói là
bắt đầu di chuyển về Hà Nam rồi, khoảng chừng có mấy nghìn người. Quân
hầu, có thêm nhiều người, chỉ sợ áp lực của chúng ta càng lớn! Không chỉ có binh lực hộ vệ như trứng chọi đá, còn phải gánh vác lương thảo, đủ
loại sinh hoạt cuộc sống...
Vốn tưởng lúc nghe tin này Lưu Khám sẽ sầu não, nào ngờ nghe xong hắn lại cười.
- Ta còn tưởng rằng là chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện này! Có gì đâu,
có Tiêu tiên sinh ra tay, những việc như này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi,
không đáng là gì. Chỉ là Lão Tào ngươi phải chịu thiệt thòi một chút
rồi.
Tào Tham lập tức đứng lên nói;
- Nếu Tiêu đại ca nguyện y ra tay, Tào Tham cam làm trợ thủ.
Lưu Khám lại nhìn Tiêu Hà:
- Tiêu tiên sinh, thế nào? Không biết ngươi có nguyện ý giải quyết ưu phiền cho Lưu mỗ hay không?
Nói đến bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý, không ai bằng Tử Phòng;
trấn quốc gia, an bách tính, cấp lương quỹ, lương đạo không dứt, không
ai bằng Tiêu Hà; gắn bó trăm vạn chi chúng, chiến tất thắng, công tất
khắc, không ai bằng Hàn Tín. Ba người này, đều là nhân kiệt.
Nhân phẩm Lưu Bang không tốt, nhưng ánh mắt thì thật sự là rất độc. Có
một người như Tiêu Hà có thể làm cho lương đạo không dứt, trấn an bách
tính, tọa trấn giang sơn, Lưu Khám có gì phải lo lắng chứ?
Nhưng với Tiêu Hà thì lời nói này của Lưu Khám đã khiến y nảy sinh cảm
khái kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ rồi, lập tức đứng lên, chắp tay nói:
- Tiêu Hà nguyện vì Quân hầu quên mình phục vụ!
Lưu Khám mỉm cười: Hôm nay, một trong tam kiệt là Tiêu Hà đã quy về ta;
Hàn Tín đầu nhập Hạng Vũ, Trương Lương thì...rất có thể tiếp tục theo
Lưu Quý rồi.
Tam kiệt mỗi người theo một chủ, vậy thì sẽ xuất hiện cục diện như thế nào?