Hình Đồ
Chương 446 : Trường chinh (8)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Tiên sinh nói chí phải!
Lưu Khám cắn rằng, thầm nghĩ: Phiền phức thì phiền phức, vì cái danh Nhân nghĩa này, cứ liều mạng đi.
- Vậy hãy làm theo như lời tiên sinh nói. Lão Tào, ngươi hiệp trợ tiên
sinh công việc này, mặt khác, ta sẽ phái Tiểu Trư và Nhâm đại ca cùng
hai bộ binh mã cùng hiệp trợ. Ừm, còn có hai người Lý Thành, Ngô Thần
nữa, tất cả đều nghe theo sai phái của tiên sinh. Việc này, ta sẽ giao
cho tiên sinh toàn quyền xử lý.
Nói xong, Lưu Khám khoát tay:
- Người đâu, mang bảo kiếm của ta tới đây.
Một lát sau, có một tiểu giáp cầm một thanh bội kiếm sáng loáng tiến đến, Lưu Khám nhận lấy, hai tay dâng tới trước mặt Tiêu Hà.
- Kiếm này tên Giới, là Tiên hoàng năm xưa ban tặng cho ta. Hôm nay, ta
tặng kiếm này cho tiên sinh, ai không nghe theo sai phái, không cần
thông bẩm, tiên sinh có thể tiền trảm hậu tấu, toàn quyền chưởng quản
việc này.
Tiêu Hà không khỏi ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Khám. Y chỉ là
đưa ra kiến nghị này, còn nghĩ nếu như Lưu Khám chấp nhận rồi thì sẽ cắt cử Tào Tham đi xử lý, chứ không phải là y. Dù sao Tiêu Hà mới sẵn sàng
góp sức cho Lưu Khám còn chưa tới ba ngày, trên dưới Lâu Thương, người
nào cũng có kinh nghiệm từng trải không kém y. Nhưng Tiêu Hà thật không
ngờ, Lưu Khám lại ủy nhiệm cho mình trọng trách như vậy. Không chỉ là để y toàn quyền ử lý, mà còn trao cho y quyền lực tiền trảm hậu tấu. Lòng
tin này, ơn tri ngộ này, làm Tiêu Hà rơi lệ đầy mặt. Y vẫn nghĩ, Lưu
Khám có tài hoa, nhưng trên khí độ mà nói, sợ là không thể có lòng khoan dung như Lưu Quý được. Nhưng hiện tại xem ra, y thật sự sai rồi.
- Tiêu Hà dù lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không phụ sự tín nhiệm của Quân hầu.
Lưu Khám mỉm cười, vỗ vai Tiêu Hà.
Sự điều chỉnh lúc này của Tiêu Hà có thể nói là vô cùng đúng lúc. Mà Lưu Khám bởi vì có Tiêu Hà giúp đỡ nên hết sức nhàn nhã, sau khi dừng ở
huyện Bái ba ngày liền suất bộ bàn giao Ngụy Báo.
Sau khi bàn giao huyện Bái chấm dứt, Ngụy quân đã cùng lúc chiếm cứ khu bắc bộ quận Tứ Thủy, thực lực tăng lớn.
Lưu Khám lại cấp tốc lui tới Cự Dữ, hội hợp với Bành Việt. Bành Việt
hiện nay tại Cự Dã cũng binh hùng tướng mạnh, thanh thế khá lớn. Gã vốn
có thanh danh vang dội tại Cự Dã Trạch, hôm nay thiên hạ đại loạn, lòng
người dao động, Bành Việt cũng không nóng lòng khởi sự mà vẫn án binh
bất động như trước, tích trữ lực lượng. Hôm nay dưới trướng Bành Việt đã hơn vạn người.
Bành Việt vẫn là Bành Việt, nhưng Lưu Khám lại không còn là Lưu Khám năm xưa nữa. Lúc hai người gặp nhau vẫn vô cùng thân thiết như cũ, nhưng
rất rõ ràng, Lưu Khám cảm nhận được đằng sau nụ cười của Bành Việt là ẩn chứa lòng nghi kỵ. Trên tiệc rượu, hai người chén qua chén lại, thậm
chí còn gọi nữ quyến đến gặp mặt. Vợ của Bành Việt chính là Hồ Cơ năm
xưa gã mang từ Hề quán tại huyện Bái về, nhưng ngoài Hồ cơ ra, hiện tại
gã đã nạp thêm sáu tiểu thiếp, hưởng phúc tề nhân. Hồ cơ sinh được cho
Bành Việt ba người con, trưởng tử tuổi xấp xỉ Lưu Tần.
Trên tiệc rượu, Bành Việt còn hưng phấn nói:
- A Khám huynh đệ, không bằng Tần và Cự kết bái huynh đệ, ngươi nghĩ như thế nào?
Cự, không phải là Lưu Cự, mà là Bành Cự, con trai trưởng của Bành Việt.
Ba đứa con của Bành Việt, hai nam một nữ, trưởng tử là Bành Cự, con thứ
là Bành Dã, lấy tên Cự Dã Trạch để đặt tên. Con út ba tuổi, tên là Bành
Dương, vì sinh ở Thành Dương nên đặt tên như thế.
Lưu Khám mỉm cười:
- Đại ca nói chí phải, vậy thì làm đi.
Lập tức, Bành Cự và Lưu Tần đã kết bái ở trong viện, tuổi Bành Cự nhỏ hơn Lưu Tần, nên Lưu Tần làm huynh, Bành Cự là đệ.
Hai đứa trẻ kết bái xong, bầu không khí càng hòa hợp hơn. Kết quả là,
mọi người chén chú chén anh, vô cùng náo nhiệt. Tiệc rượu đến giờ Tuất
kết thúc, Lưu Khám mang theo người nhà cáo từ về nhà.
Lưu Khám vừa đi, vẻ ngà say của Bành Việt lập tức biến mất, gã thần sắc
- Lão Phùng, là ngươi nói Lưu Bang?
- Ta cũng không rõ ràng lắm. - Phùng Kính nói:
- Ta mua chuộc được người hầu của Vương Khác gia, biết được trước đó vài ngày, một người tên là Ly Thực Kỳ tới xin gặp Vương Khác. Vì vậy ta đã
dò hỏi người hầu đó biết Ly Thực Kỳ là người dưới trướng của Sở Vương,
nghe nói hậu duệ Sở Vương nước Sở nay đang cùng phe với Bái công, Ly
Thực Kỳ tới là chiêu hàng Vương Khác hàng Sở, lại đề nghị Vương Khác tới TIết quận để lấy tính mạng ngươi. Lần này ta đi theo sứ giả Vương Khác
đến Cự Dã.
Lưu Khám không khỏi nheo mắt lại.
- Hôm nay ta thấy anh vợ của Bành Việt lén lút đi vào chỗ chúng ta ở,
cùng với sứ giả của Vương Khác mật nghị trong phòng. Ta đoán Bành Việt
muốn gây bất lợi cho ngưi...Cho nên ta vội vàng tới đây, thứ nhất là
cảnh cáo ngươi, thứ hai là tìm nơi nương tựa.
Bành Việt muốn gây bất lợi cho ta?
Trong lòng Lưu Khám thoáng cái đã hiểu.
Chẳng trách trên yến tiệc thái độ Bành Việt vô cùng kỳ lạ.
Nhưng không đúng, nếu như Bành Việt gây bất lợi cho ta, thì tại tiệc
rượu là thời cơ ra tay tốt nhất. Ta mang theo vợ con, nếu hắn thật sự
động thủ, dù ta có có thể giết ra, nhưng cũng khó mà lưu tâm tới Lữ Tu
và các con được. Bành Việt không động thủ, chứng tỏ hắn không hề có lòng giết ta.
Lẽ nào, hiện tại hắn lại quyết tâm rồi?
Hẳn là không đâu! Lưu Khám rất hiểu Bành Việt, Bành Việt là người coi
trọng tình huynh đệ, cũng rất nặng tình cảm, trừ phi thật sự tạo thành
uy hiếp đối với Bành Việt, bằng không hắn sẽ không động thủ với mình.
Ngày mai ta phải rời khỏi Cự Dã Trạch rồi, sao có thể uy hiếp tới lợi
ích của Bành Việt chứ?
Nhưng lời Phùng Kính nói không thể không tin.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nghĩ ra một kế.
- Bạc nữ!
- Có nô tỳ!
Bạc nữ không đi ngủ mà trốn ở phòng bên cạnh, đợi Lưu Khám sai việc. Lưu Khám vừa gọi, nàng lập tức bước tới, hỏi:
- Chủ nhân có gì phân phó?
- Đi gọi chủ mẫu ngươi, bảo họ lập tức chuẩn bị lên đường. Nói cho mọi
người nhất định phải cẩn thận, không được để mọi người biết. Sau đó
ngươi đi tìm ba người Quán Anh, Lạc Giáp, Lý Tất tới, nói ta có chuyện
quan trọng cần thương lượng với họ. Còn một việc nữa, bảo Quán Anh gọi
mọi người âm thầm ra khỏi quân doanh, đứng bên ngoài dịch quán chờ lệnh.
- Vâng!
Bạc nữ lên tiếng, lặng yên lui ra.
Lưu Khám kéo tay Phùng Kính:
- Hôm nay nếu không có Thiếu quân tới báo tin, chỉ sợ Lưu Khám chết không có chỗ chôn rồi.
Phùng Kính nói:
- Quân hầu, đây là điều Thiếu quân nên làm, sau này đừng nhắc lại nữa.
Phùng gia ta đời đời trung thành với Doanh thị, nhưng không ngờ...Từ hôm nay trở đi, Phùng Kính không còn trên trần thế nữa, chỉ có một Phùng
Đường, mong được Quân hầu thu nhận, Phùng mỗ nguyện làm khuyển mã đi
theo Quân hầu.