Hình Đồ
Chương 448 : Trường chinh (9)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Lúc nửa đêm, bầu trời Cự Dã trạch rộng lớn, mây đen mù mịt.
Trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa!
Lưu Khám ngồi trên lưng ngựa, trầm tĩnh nhìn dịch trạm Triệu Vương đình
quan thắp đèn sang trưng, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cô đơn.
Bạn tốt ngày xưa, hôm nay sẽ lựa chọn thế nào đây?
Mặc kệ Bành Việt không xuất phát từ nội tâm, nhưng chỉ cần một khi
chuyện phát sinh đúng như lời Phùng Kính nói, thì phần tình nghĩa giữa y và Lưu Khám cũng theo gió tiêu tan. Trong nội tâm tồn tại vài phần khúc mắc, sau này phòng bị lẫn nhau, tính kế lẫn nhau. . .Huynh đệ như vậy,
có hay không cũng vậy!
- Quân Hầu, có động tĩnh !
Từ phía xa xa truyền đến hai tiếng chim gáy kêu, đó là Hắc y vệ Tần Đồng cảnh báo Lưu Khám.
Hai gò má giật mạnh, Lưu Khám giơ tay lên, bốn trăm kỵ quận Lâu Thương
phía sau, đồng loạt lui vào bụi cỏ, không phát ra bất cứ tiếng động gì.
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, vào giờ dần, bắt đầu xuất hiện một đạo nhân mã từ phía xa xa chạy tới.
Cự Dã trạch đột nhiên nổi gió lớn, tiếng gió rít gào che lấp tiếng vang
hơn phân nửa. Đội quân kia đột nhiên dừng lại, Hồ Yển đột nhiên ghìm
chặt chiến mã, nhìn lên chòi mát trạm dịch thắp đèn sang trưng, trên mặt hiện ra vẻ u ám lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Nhị Hắc huynh đệ.
- Hồ tiên sinh. . .
- Thấy chưa? Gã Lưu Khám kia tự cho mình an toàn, không có sắp xếp thủ vệ.
Hồ Yển nhẹ nhàng nói:
- Ta và Vương Đại công tử từng trao đổi, chỉ cần giết chết Lưu Khám,
trước mặt Bái công. . .Khà khà, ta, ngươi và lão Bành xem như ghi công
đầu. Bái công chính là tâm phúc của Sở Vương, chỉ cần y nói tốt trước
mặt Sở Vương vài lời, sau này ta và ngươi sẽ ung dung ngồi hưởng vinh
hoa phú quý, không cần lo lắng binh mã Hạng Lương cướp đoạt Hạ Bì.
Lý Nhị Hắc là hương nhân Cự Dã trạch, từ nhỏ đi theo Bành Việt, vì thế một lòng trung thành đối với Bành Việt.
Bên cạnh Bành Việt có hai tâm phúc, một người là Hỗ Triếp, một người là Lý Đại Hắc, cũng chính là huynh trưởng Lý Nhị Hắc.
Trong tay y có một đội nhân mã tinh nhuệ, là năm đó theo Bành Việt làm
đạo tặc tại Cự Dã trạch tích góp mà thành. Bành Việt không muốn bội bạc, cũng không có nghĩa người bên cạnh Bành Việt cũng vậy. Ít nhất là gã Lý Nhị Hắc này, đã cảm thấy cần phải giết Lưu Khám.
Bởi vì, ai bảo Lưu Khám mang theo nhiều vật tư như vậy?
Lý Nhị Hắc thuộc về hạng người đậm tính thổ phỉ, nhìn thấy nhiều vật tư, đã sớm động tâm.
Nếu như trước kia, y có lẽ không dám nghĩ tới ý đồ xấu. Nhưng hiện tại
Lưu Khám thực sự sắp gặp xui xẻo, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có,
tâm tư Lý Nhị Hắc liền nháy động. Có thể giết chết Lưu Khám đoạt được
vật tư, còn có thể thay Bành Việt dựng lên con đường phú quý. . .Lý Nhị
Hắc đương nhiên đồng ý. Cho nên, sau khi Hồ Yển tìm thấy y, hai người
lập tức phối hợp ăn ý, quyết định động thủ trong đêm.
Nghe Hồ Yển nói xong, Lý Nhị Hắc mạnh mẽ gật đầu.
Trong đêm tối, y giơ tay lên, nắm chặt nắm đấm, sau đó vung về phía trước một cái.
Mấy trăm người “ Xoạt xoạt “ trong nháy mắt tản ra, nhanh chóng nhào tới dịch trạm Triệu Vương đình quan. Lý Nhị Hắc càng lúc càng tiến tới gần, rất nhanh tiến tới cửa dịch trạm. Bên trong yên tĩnh, cửa ra vào cũng
không có người trông côi. Y hít sâu một ngụm khí lạnh, rống lớn một
tiếng:
- Giết!
Dẫn đầu tiến vào trạm dịch.
Mấy trăm tên sĩ tốt, theo sát Lý Nhị Hắc tràn vào bên trong trạm dịch.
Thế nhưng sau khi tiến vào, Lý Nhị Hắc cảm thấy có điểm bất thường. . .
Trong trạm dịch không có bất cứ ai, trong sân chất đầy cỏ khô, hơn nữa tỏa ra mùi dầu hỏa nồng đậm.
- Không xong, bị lừa rồi!
Đôi mắt Lý Nhị Hắc co rụt lại, quay người hô lớn:
- Có mai phục, mau chóng rút lui!
Tiến vào thì dễ, đi ra thì khó. Vài trăm tên hỗn loạn khắp trong ngoài
cửa trạm dịch, người bên ngoài muốn xông vào trong, kẻ bên trong lại
muốn chạy ra ngoài. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng hàng loạt tiếng
rít gào vang vọng trên bầu trời, che lấp tiếng gió gầm rú.
Thương Lang tiễn, đây chính là Thương Lang tiễn!
Lý Nhị Hắc không có gì lạ lẫm đối với Thương Lang tiễn quân Tần, nghe được thanh âm này, trong lòng không khỏi có phần hồi hộp.
- Rõ!
Gã lính đưa tin vội vàng rời đi.
Bành Việt lúc này được Hầu Cơ hầu hạ, đội mũ, mặc áo giáp, thắt đai lưng.
Ca ca, ca đã hãm hại phu quân rơi vào cảnh bất nhân bất nghĩa ah. . .Ca
muốn cầu phú quý, ta không nói. Nhưng ca không thể hại phu quân ta.
Nhìn bóng dáng Bành Việt rời đi, tay Hồ Cơ vịn khung cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong đại sảnh, chính là đám thủ hạ của Bành Việt.
Hỗ Triệp không ở Cự Dã Trạch, cho nên người cầm đầu tại đây chính là tâm phúc khác của Bành Việt, Lý Đại Hắc.
- Đại ca, trạm dịch Triệu Vương đình bên kia xảy ra hỏa hoạn rồi sao?
Vừa thấy Bành Việt tới, Lý Đại Hắc liền vội vàng tiến lên hỏi.
Bành Việt trừng mắt liếc nhìn y một cái:
- Chuyện này, phải hỏi đệ đệ của ngươi. . . Truyền mệnh của ta, lập tức dẫn theo người, đi cứu hỏa Triệu vương đình.
Nói xong, Bành việt không giải thích với Lý Đại Hắc, mà quay người bước nhanh rời khỏi phòng.
Cửa lớn Bành gia trang mở rộng, nhân mã đã điểm đủ.
Bành Việt chuẩn bị lên ngựa, chợt nghe có người báo tới:
- Bành đại ca, Quảng Võ Quân Lưu Khám đang bên ngoài cầu kiến. . .Hơn nữa, hắn còn dẫn theo nhị ca và đại gia. . .
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
- Một người một ngựa!
Bành Việt nghe xong lời này, liền sửng sốt.
Một mình một ngựa? Gã Lưu Khám này thật to gan lớn mật. . .Khoan đã,
không phải Hồ Yển và Nhị Hắc đi giết hắn rồi sao? Chẳng lẽ, không thành
công?
Tâm tình Bành Việt lúc này rất phức tạp.
Một mặt muốn giết Lưu Khám, mặt khác lại không muốn giết.
Đám người Lý Nhị Hắc tự ý hành động, tuy khiến cho y không vui, nhưng
trong lòng lại không khỏi có chút mong đợi. Mong đợi cái gì? Y cũng
không nói rõ ràng, nếu như Lưu Khám thực sự chết rồi, binh mã và của cái dưới tay hắn, chẳng phải tất cả thuộc về mình sao?
Nhưng bây giờ, Lưu Khám chưa chết, lại còn tới đây. . .
Trong lòng Bành Việt vừa sợ hãi, vừa cảm thấy áy náy.
Sau một hồi, y xoay người lên ngựa:
- Dẫn ta tới xem sao?
Đám người Lý Đại Hắc theo Bành Việt, chạy ra khỏi cửa lớn Bành gia
trang. Dưới ánh lửa, chỉ thấy Lưu Khám cưỡi Xích Thố, ôm Xích Kỳ, một
tay cầm bó đuốc. Trên lưng ngựa có một sợi dây thừng, theo dây thừng
nhìn lại, chỉ thấy cuối đầu dây chính là hai người Lý Nhị Hắc và Hồ Yển.
Dây thừng kết thành thòng lọng, buộc trên cổ hai người.
Quần áo bọn họ rách tả tơi, hai tay bị trói. . .
- Em rể, cứu ta!
Hồ Yển tinh mắt, thoạt nhìn liền thấy Bành Việt cưỡi ngựa đi đầu, lúc này lập tức gọi lớn.
Khuôn mặt Lưu Khám không chút biến đổi, chỉ vung chân đá nhẹ vào bụng
ngựa, ngựa Xích Thố lập tức chạy về phía trước hai bước, khiến hai người Hồ Yển và Lý Nhị Hắc trong nháy mắt ngã xuống đất. Dây thừng kia ghìm
chặt cổ bọn họ, vì thế Hồ Yển kia chỉ có thể kêu a a, rốt cuộc không nói được thành lời.
Bành Việt còn chưa mở lời, Lý Đại Hắc kia lại nổi giận!
- Họ Lưu kia, ngươi sao dám ức hiếp huynh đệ của ta? Ta và ngươi thề không đội trời chung!
Trong miệng gầm thét, phóng ngựa lao tới trước mặt Lưu Khám. . .Ngựa của Lý Đại Hắc chính là lễ vật Lưu Khám tặng Bành Việt, huyết thống thực sự không tồi.
Ngựa chạy thực sự nhanh như thiểm điện.
Bành Việt không giữ Lý Đại Hắc lại, mà trơ mắt nhìn y vọt tới trước mặt Lưu Khám, cầm Đồng Việt bổ xuống một kích.
Lưu Khám lạnh lùng nhìn y, Xích Kỳ trong tay uy một cái đốn đỡ Đồng
Việt. Chỉ nghe thấy thanh âm rắc rắc vang lên, Đồng Việt bị Xích Kỳ chém thành hai đoạn. Không đợi Lý Đại Hắc kịp phản ứng, Lưu Khám thúc ngựa
Xích Thố, thuận thế kéo Xích Kỳ xuống phía dưới.
Hí hí, chỉ nghe chiến mã đau đớn rên lên một tiếng. Đầu ngựa cực lớn bị Lưu Khám chặt đứt. . .