Hình Đồ

Chương 457 : Trường chinh (19)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Tấn Dương, phía bắc sông Lâm Phần, ba mặt đều là núi vây quanh.



Trên cổng thành, cờ Thương Long theo gió tung bay phấp phới.



Khoái Triệt ngồi chồm hỗm trong sương phòng, hai mắt khẽ nhắm lại. Nhìn

bên ngoài, tựa hồ rất bình tĩnh. Bên ngoài sương phòng, có mười tên

Thiết Ưng duệ sĩ đứng nghiêm trang trước cửa ra vào, thỉnh thoảng dò xét tình hình trong phòng. Thấy Khoái Triệt vẫn không nhúc nhích, cũng

không có ai vào trong nói chuyện, bọn chúng lại đứng vững thân hình như

trước.



Lúc này đã tới Tấn Dương được mười ngày!



Từ khi vừa mới bước vào cửa thành Tấn Dương, Khoái Triệt đã mất đi sự tự do.



Vương Ly không triệu kiến y, cũng không làm khó y, chỉ sắp xếp cho y một gian phòng trong phủ Thượng Tướng Quân, hơn nữa còn phái người chuyên

môn canh chừng y.



Mười ngày trôi qua, không biết chủ công hiện tại đã đến nơi nào?



Trong lòng Khoái Triệt rất lo lắng, nhưng không hề biểu hiện trên mặt.



Vào giữa trưa, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp đến có người

đi tới cửa, nói chuyện với gã Thiết Ưng duệ sĩ hai câu, nhưng âm thanh

rất nhỏ.



- Khoái tiên sinh, Thượng Tượng Quân mời ngài tới!



Khoái Triệt từ từ mở mắt, đứng dậy, sửa sang lại quần áo và hắc quan

đang đội trên đầu cho ngay ngắn, rồi cất bước đi ra sương phòng.



- Dẫn đường!



Giọng nói của Khoái Triệt rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta không nghe ra chút mánh khóe nào.



Vương Ly rốt cuộc muốn gặp ta rồi sao?



Điều này nói rõ, chiến sự tiến hành trên đất Triệu cũng không thuận lợi, mà tốc độ tiến công của chủ công cũng có chút nằm ngoài sự dự liệu của
Khoái Triệt không thèm để ý tới hai người kia, chỉ nhìn Vương Ly cười nói:



- Lòng tôn kính nằm ở trong tâm. Nếu như Thượng tướng quân để ý tục lệ như vậy, Khoái Triệt quỳ xuống đâu có sao?



Vương Ly vốn muốn ra uy với Khoái Triệt, nhưng thật không ngờ, bị Khoái Triệt mở miệng nói y là hạng người mua danh chuộc lợi.



Lời nói kia rất rõ ràng, lòng tôn kính nằm ở trong tâm, mà không phải

hình thức. Tôn kính hay thất kính không phải vấn đề quỳ hay không quỳ. . .Nếu như ngươi là người thích hư vinh, ta quỳ đâu có sao. Chỉ có điều,

cái quỳ này, không liên quan tới lòng tôn kính hay không tôn kính.



Thực sự chỉ là dạng chủ nhân và thuộc hạ.



Vương Ly giơ tay lên nói:



- Tiên sinh đã đến, không cần so đó những tục lệ này.



- Ta nghe nói Thượng Tướng Quân chính là con cháu của danh tướng, Vương

Tiễn đại tướng quân, Vương Bí đại tướng quân đều là những người Triệt vô cùng kính nể. Hai vị Vương tướng quân rất khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Nghe nói Vương Bí đại tướng quân tại Giao Đông đối đãi với các danh sĩ

địa phương giống như thượng khách, có thực hay không?



Vương Bí trước kia đóng quân ở Giao Đông, thực sự làm như vậy.



Bô lão có tiếng ở địa phương, đến khuyên can Vương Bí, Vương Bí đều tự mình đón chào.



Gia gia ngươi chiêu hiền đãi sĩ, phụ thân ngươi rất khiêm tốn. . .Vậy

lúc này, Vương Ly thượng tướng quân người nên làm thế nào cho phải,

ngươi nhìn mà noi theo.



Thủ hạ ngồi gần Vương Ly, chính là tâm phúc của y – đại tướng Tô Giác.



Y giận tím mặt:



- Tiểu tử đáng chết, ngươi vô lễ như vậy, chính muốn thử bảo kiếm của ta sắc bén hay không?



Khoái Triệt đảo mắt, rồi không thèm nhìn Tô Giác, tiếp đến chỉ thấy y mỉm cười. Nụ cười này khiến cho Vương Ly cực kỳ lúng túng.