Hình Đồ

Chương 460 : Trường chinh (22)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Nhưng Lưu Khám không biết, Chung Ly Muội bên cạnh hắn chính là một trong năm đại tướng của Hạng Võ trước kia!



- Quân Hầu, Vương Ly muốn giữ ta lại.



Khoái Triệt đột nhiên nói một câu, khiến Lưu Khám ngây ngẩn cả người.



- Ý của Vương Ly chính là: Nếu như ta không ở lại, e là y sẽ gây bất lợi đối với Quân Hầu. Triệt đã suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định ở lại trong

quân Vương Ly.



- Thế nhưng. . .



Lưu Khám nghe xong lời này, không khỏi có chút bực mình.



Khoái Triệt nói:



- Ta càng nghĩ, càng cảm thấy mình ở lại bên cạnh Vương Ly, càng có tác tác dụng lớn đối với Quân Hầu.



Thứ nhất, Quân Hầu chiếm Cửu Nguyên cũng được, Hà Bắc cũng vậy, có Đạo Tử một tay trù tính, ta tin không phải vấn đề quá lớn.



Mà ta ở lại bên cạnh Quân Hầu, tạm thời không có đất dụng võ.



Ở lại cũng chỉ ra sức tạo lên chút ích lợi cho Quân Hầu. Ví như, khi dừng lại Lâm Hà, thu hoạch thật nhiều vật tư. . .



Khoái Triệt là ai?



Lưu Khám có lẽ cũng không biết, trước mắt hắn là một vị văn sĩ được

người đời sau biên soạn thành " Chiến Quốc Sách" . Tuy nhiên trong lịch

sử, Chiến Quốc Sách do Lưu Hướng biên soạn, nhưng trên thực tế chính là

do Khoái Triệt biên soạn thời đó Chiến Quốc Sách bị cấm, vì thế Khoái

Triệt đổi tên thành Khoái Thông.



Khoái Triệt nhận ra, Lưu Khám kỳ thực không nắm chắc Vương Ly thất bại!



Vì vậy y nói:



- Thứ hai, nếu như Vương Ly thắng, ta lập tức thông báo với Quân Hầu, để Quân Hầu sớm qua sông.



- Thứ ba, nếu như Vương Ly thất bại, ta hy vọng có thể dốc sức vì Quân

Hầu, lưu lại một bộ phận binh mã, tăng cường uy danh của Quân Hầu tại

Cửu Nguyên.



Khoái Triệt nghiêm mặt nói:



- Có ba điểm này, Triệt nhất định phải ở lại.



Chỉ là ta đã đề nghị với Vương Ly ở lại dưới trướng Thiệp Gian. Bởi vì

ta thấy trong quân Tần, duy chỉ có Thiệp Gian tựa hồ không có đồng lòng

với Vương Ly.



Như vây, mặc kệ Vương Ly thắng bại thế nào, ta cũng muốn thử xem có thể thuyết phục Thiệp Gian quy thuận Quân Hầu hay không?



Đám người Lý Dĩnh giật mình nhìn Khoái Triệt.



Quả thực là người một nhà với Lưu Khám!



Không ít người dưới trướng Lưu Khám biết, Khoái Triệt từng là đãi nô của Lưu Khám.



Người chủ nhân này là thứ chủ nhân điên cuồng, đãi nô ngày xưa cũng điên cuồng như vậy?



Xúi giục Thiệp Gian. . . Đây không phải chuyện Lý Dĩnh dám tưởng tượng. Nhất thời bị ý niệm can đảm của Khoái Triệt hù dọa.



Nào có ai không biết gia hỏa Thiệp Gian kia trung thành với lão Tần thế nào?



Lưu Khám lẳng lặng nhìn Khoái Triệt, trong ánh mắt trong vắt kia, Lưu

Khám dường như lại thấy được gã gia hỏa tại đầu đường Phạm Dương bán

mình chôn cất cha.



Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ.



Còn Khoái Triệt cũng cười, cười rất sáng lạn. . .


Quân Hầu nếu có lòng, đừng ngại dò xét quan hệ của Ô Thị Khỏa. . .



Lưu Khám lần này thực sự có chút lo lắng!



Thế nhưng Trần Bình đang ở đâu tại quận Cửu Nguyên, hơn nữa từng có liên hệ với Ô Thị Khỏa. . .



Nếu như. . .



Nghĩ tới đây, Lưu Khám không khỏi giật nẩy mình: Đạo Tử, ngươi tuyệt đối không được gặp chuyện bất trắc!



Thiệp Gian nói chuyện với Lưu Khám trong chốc lát, rồi cáo từ rời đi.



Khoái Triệt ở phía sau, nhân cơ hội này thấp giọng nói với Lưu Khám:



- Quân Hầu không cần lo lắng, Đạo Tử rất cơ trí, hơn nữa chủ nhân chưa

từng thấy thỏ đánh chim ưng sao? Chưa biết chừng, cuối cùng Đạo Tử có

thể nói rõ ngọn ngành về Ô Thị Khỏa. Nếu như Ô Thị Khỏa thực sự có tâm

làm loạn, cũng khó thoát khỏi đôi mắt của Đạo Tử.



Lưu Khám gật đầu, cười lớn một tiếng.



- Lão Khoái, Vương Ly đồng ý cho tiên sinh ở chỗ Thiệp Gian?



Khoái Triệt cười khà khà:



- Y đã đồng ý!



- Vậy tiên sinh cũng phải cẩn thận. . . Ta đã nói rồi, tiên sinh chớ cậy tài. Vẫn là câu nói kia, binh không có, ta chiêu mộ, đất không có, ta

chiếm đoạt. Lão Khoái chỉ có một, mạng của tiên sinh là của ta, nếu như

không được ta đồng ý, tiên sinh nghìn vạn lần không thể chết, nếu không

ta lỗ vốn.



Không còn kích động như trước, nhưng trong lòng vẫn ấm áp như trước, Khoái Triệt gật đầu:



- Quân Hầu cũng phải bảo trọng, đừng quá anh hùng. Nếu không, ta sống, ngài chết, ai có sẽ trả ta tiền công.



Hai người nhìn nhau, hiểu ý cười cười.



Khoái Triệt từ biệt Lưu Khám, nhanh chóng thúc ngựa cùng Thiệp Gian rời đi.



Lúc này Độ Khẩu nổi gió lớn, nhóm người cuối cùng cũng đã lên thuyền.



Lưu Khám là người lên thuyền cuối cùng, đứng trên bong thuyền, trong

lòng có chút lưu luyến nhìn vùng quê thương mang, rồi sau đó phẩy tay

nói:



- Lái thuyền!



Đầu thu Tần Nhị Thế năm thứ hai, Hàn Tín tại quận Đông, chiến đấu thu được thành quả huy hoàng.



Bắt đầu từ tháng sáu, Lý Do hoàn toàn trái ngược với tính ổn trọng

thường ngày, mà điên cuồng công kích Đại Lương. Y triệu tập tất cả binh

mã dưới trướng, cộng thêm mười vạn binh mã đóng tại quận Tam Xuyên đều

đẩy ra chiến trường, ngày đêm không ngừng, phát động công kích mãnh liệt về phía thành cổ Đại Lương.



Ngày nào cũng vậy, trên bầu trời thành Đại Lương cũng vang vọng tiếng kêu la.



Hàng trăm nghìn thi thể ngổn ngang khắp trong và ngoài thành.



Máu tươi nhuộm thành Đại Lương biến thành màu đỏ, từ kẽ hở trên thành chảy xuống phía dưới. . .



Vốn Đại Lương không quá chắc chắn, sau tám ngày giữ vững, đã xuất hiện

kẽ hở tuyệt mệnh. Mỗi ngày xung quanh thành Đại Lương tử thương vô số.



Thoáng chốc, con mắt khắp thiên hạ đang chú ý tới Lưu Khám trường chinh, chuyển dời đến cố đố Đại Lương.



Ngụy Cữu trong mười ngày phái hai mươi mốt gã sứ giả cầu viện. Trong đó

phần lớn đã chết trong loạn quân, nhưng vẫn có kẻ thoát khỏi chiến

trường mang tin tức đi.