Hình Đồ
Chương 467 : Tranh đoạt Cửu Nguyên (4)
Ngày đăng: 01:43 20/04/20
Lưu Khám im lặng, ngón tay liên tục đập xuống trường án.
- Lão Tiêu, nếu giao Cửu Nguyên cho lão. . . Trong bao lâu có thể sắp xếp ổn thỏa?
- Là sao?
- Ý ta là, ít nhất khôi phục lại tình hình khi Đại Công Tử đến. . . Đương nhiên, tốt hơn, ta lại càng cao hứng.
Ánh mắt của Lý Thành chuyển về phía Tiêu Hà.
Y mơ hồ cảm giác được, Lưu Khám muốn hành binh Hiểm Chiêu rồi.
- Nếu như có thể vượt qua vụ xuân canh lần này, trong bảy tháng có thể
giúp Cửu Nguyên khôi phục lại trật tự. Sau một năm, đủ để kho thóc của
Quân Hầu đầy ắp.
- Lão Tiêu, đừng quá mạnh miệng!
Tiêu Hà nghe vậy, đứng dậy hô lớn:
- Tuyệt đối không phải nói khoác, nếu như chúa công không tin, Hà có thể lập quân lệnh trạng. Nếu lúc đó không thể thành công, Hà nguyện lấy đầu dâng lên chúa công.
Tiêu Hà nhiều tuổi, nhưng ngạo khí lại không nhỏ.
Đương nhiên, ngạo khí này bắt nguồn từ lòng tin của y. Tiêu Hà đã gần 50 tuổi, y biết rõ, thời gian để y có thể thi triển tài hoa, càng ngày
càng ít. Trong lời nói của Lưu Khám, y nghe được ý tứ trong đó: Lưu
Khám, muốn yxử lý toàn bộ công chuyện tại Cửu Nguyên thay hắn.
Loại cơ hội này, lại rất khó có được!
Tiêu Hà biết rõ, nếu như y có thể làm tốt việc này, xem như đứng vững gót chân trong bộ khúc của Lưu Khám.
Trước đây, y nắm quyền lớn, thậm chí còn cao hơn Tào Tham. Đó là sự tín
nhiệm của Lưu Khám, cũng là nhờ vào sự khiêm nhường của Tào Tham. . .
Trên thực tế, rất người người chưa hẳn đã tán thành y. Lưu Khám tín
nhiệm trong bao lâu? Tiêu Hà không biết. Nhưng y biết rõ, làm xong
chuyện này, sẽ không còn lo lắng.
Lưu Khám khẽ mỉm cười:
- Như vậy, một lời đã định!
Trong lòng Lý Thành không khỏi kinh hoảng, đúng lúc chuẩn bị mở miệng
nói, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp
đến bên ngoài vang lên giọng nói của nữ nhân.
- Chủ nhân, ta có chuyện quan trọng muốn gặp chủ nhân!
Ánh mắt Ô Quả ngưng đọng lại, giận tím mắt nói:
- Công tử quá coi thường ta, Tam Trùy Trận này, trong mắt ta chỉ cần nhổ bãi nước bọt là có thể phá. Hãy đợi ta phá trận giúp công tử!
Ô Quả vừa nói, liền nhấc dây cương, cầm một cây trường sáo, thúc ngựa lao đi.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếp vó ngựa dồn dập, tiếp đến là tiếng rống giận giống như cự lôi nổ vang bên tai.
- Kẻ nào dám đả thương con ta, lão tử sẽ băm thành vạn mảnh!
Hắc mã từ phía xa xa phi nhanh mà đến, trong nháy mắt xuất hiện trước
mặt. Hai gã gia tướng vừa thấy, liền thúc ngựa chạy tiến lên, không
nhiều lời, nâng mâu đâm tới. Lưu Khám không chút hoang mang, mắt thấy
trường mâu sắp đâm tới, không khỏi cười nhạt một tiếng. Đại sóc trong
tay uỵch uỵch rung lên, một chiêu Bát Thảo Tầm Xà, keng keng hai tiếng,
đẩy binh khí đối phương ra. Chiến mã ngược lại càng lúc càng tăng tốc,
tay trái Lưu Khám rút thiết kiếm bên hông ra, răng rắc một tiếng chém
một gã gia tướng trở mình lăn xuống ngựa.
Đại sóc trong tay liên tục xoay tròn, quanh thân như có ánh bạc loang loáng, thương nhanh, ngựa nhanh!
Ngựa và thương dùng bên người Lưu Khám, ngược lại không tồi. Gã gia
tướng vừa thúc ngựa chạy tới, không đợi y ghìm cương ngựa xoay người,
đại sóc đã tới trước mặt rồi. Chỉ nghe bịch một tiếng giòn tan, huyết
nhục từ sau lưng gã gia tướng kia bắn tung tóe, cốt sống của y lần này
đã bị Lưu Khám chém đứt đoạn.
Gã gia tướng kêu thảm một tiếng, miệng phun tiên huyết, lập tức rơi xuống.
- Chính người muốn cướp ngựa của lão tử?
Gã thanh niên kia chưa kịp phản ứng, Lưu Khám đã chạy tới trước mặt gã.
Chỉ thấy hai chân hắn ôm chặt móc bàn đạp, thân thể bỗng nhiên dựng lên, cánh tay vươn ra xa, thoáng chốc tóm lấy cổ áo gã thanh niên kia. Chiến mã tiếp tục phi về phía trước, gã thanh niên a một tiếng kinh hãi, lập
tức bị Lưu Khám tóm đi.
- Chớ làm thương công tử nhà ta!
Ô Quả đang chuẩn bị tới bắt Lưu Tần, đột nhiên nghe được phía sau liên
tiếp vang lên tiếng kêu thảm. Quay đầu lại nhìn, liền thấy Lưu Khám đã
bắt được gã thanh niên kia, không khỏi nóng mắt, quay ngựa xoay người
vọt qua, đồng thời trong miệng tru lớn, huy động trường sáo trong tay.
- Ngươi muốn? Ta cho ngươi!
Lưu Khám quay gã thanh niên kia, hét lớn một tiếng, ném về phía Ô Quả.