Hình Đồ

Chương 471 : Tranh đoạt Cửu Nguyên (8)

Ngày đăng: 01:43 20/04/20


Cũng không

biết vì sao, ta cảm thấy tâm tình có chút bất an. Bởi Lưu Khám trước kia có thể sử dụng mấy trăm người ngăn cản mười vạn quân dân tộc Hung Nô. . .



Ô Tín cười cười:



- Lão gia, đây là chuyện từ thời đại nào rồi hả?



Ta thường nghe ngài nói, trước khác nay khác, tám năm trước Lưu Khám chỉ là một gã Lâu Thương lệnh nhỏ nhoi, đương nhiên còn phải liều mạng cướp lấy công danh; nhưng hiện tại thì sao, hắn có thanh danh, có địa vị,

không còn dũng khí như tám năm trước, ta cảm thấy cũng không có vấn đề

gì.



Ngài không phải thường nói, danh lợi phú quý là thứ giết người không đao sao? Thử nhìn ngài trước kia tại xã Ôn Nhu, anh hùng ra sao? Vậy mà

hiện tại hầu như không còn.



Tám năm trước Lưu Khám có thể dũng cảm hơn người, nhưng không có nghĩa tám năm sau, Lưu Khám hắn cũng là anh hùng!



Ô Thị Khỏa cười cười!



Dùng đôi tay to lớn, vỗ vỗ bả vai Ô Tín.



- Ô Tín a, lão gia thực sự không uổng phí tâm tư, lời này của ngươi đã đi vào trong lòng ta.



Ta sợ gì chứ? Lưu Khám hắn lợi hại, Ô Thị Khỏa ta cũng không kém. . .Kinh doanh hai năm trên Cửu Nguyên, chẳng lẽ còn sợ hắn?



Đến nơi này, hắn là Long cũng phải cuộn tròn; hắn là hổ cũng phải nằm sấp.



Thượng tướng quân cho chúng ta chỗ dựa, ta ngược lại muốn xem xem, Lưu

Khám hắn có thể to gan đến đâu. . .Ah, Đình Uy đã trở về chưa?



- Phong tuyết lớn như vậy, Tôn thiếu gia khẳng định đã dừng chân trên đường.



Ô Tín vội vàng nói:



- Nếu không, đợi tới khi trời sáng, sau khi gió tuyết giảm đi một chút, ta sẽ phái người đi nghênh đến, được chứ?



Ô Thị Khỏa nhìn nhìn gió tuyết bên ngoài đại sảnh, nhẹ nhàng gật đầu:



- Đành vậy thôi, tới khi trời sáng, thì ngươi đi.



- Rõ!



Ô Thị Khỏa uống hai ly rượu nóng, cuối cùng tinh thần ổn định lại một chút.



Bản thân e là lo lắng không giải quyết được vấn đề gì!



Y bưng chén rượu, lắc lắc đầu nhếch miệng cười đắng ngắt. Nhớ năm đó, y

dựng nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, tại sao phải nhìn trước ngó sau?

Nhưng khi cơ đồ càng ngày càng lớn, tâm tư so với trước kia lại mệt mỏi

hơn nhiều, thậm chí ngay cả nhi tử của mình, so ra còn kém hơn một chút

rồi. Nếu là trước đây, kẻ hèn Lưu Khám sao có thể đáng để Ô Thị Khỏa y

bận tâm? Ha ha, cái này thực sự hợp với câu nói kia, năm tháng giúp

người ta già dặn hơn!



Chỉ là, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, Ô Thị LôKhỏa lại cảm thấy, thực sự cần cảm ơn Lưu Khám.



Lúc trước nếu không nhờ Lưu Khám nghĩ kế cho y, để y từ Ô Thị dời đến

quận Cửu Nguyên. . .Vậy sao có thể phát triển lớn như ngày hôm nay?



Không đến Cửu Nguyên, quả thực không biết trên khối đất hoang vu này, ẩn chứa vô số cơ hội.



Quận Cửu Nguyên chết tiệt này, ngược lại giúp sự nghiệp của Ô Thị Khỏa nâng thêm một tầm cao mới.



- Lưu Khám ngươi không phải vật trong ao tù, nếu không ta nhất định sẽ

quét dọn giường chiếu nghênh đón, giống như năm đó ở Ô Thị bảo, cùng

ngươi nâng ly một hồi. Chỉ tiếc, trên ngọn núi này không thể có hai cọp. Trên giường của Ô Thị Khỏa của ta, há có thể cho phép Lưu Khám ngươi

ngủ say?



Lưu Quân Hầu, ta thực sự xin lỗi!



Ô Thị Khỏa tự lẩn bẩm, đột nhiên cười khà khà, thoáng chốc đổ ly rượu vào lò sưởi đang cháy hừng hực.



Tiếng tí tách vang lên không dứt, tiếp đến xuất hiện một cổ sương mù trắng xóa vọt lên.


- Tôn tử ngươi, hiện đang làm khách trong phủ của ta.



Lưu Khám như không thèm đếm xỉa nói ra một câu, lại làm cho Ô Thị Khỏa giật nảy mình.



- Ô Quân hầu a, ta thật không biết nên xử trí ngươi như thế nào.



Lưu Khám thở dài một tiếng:



- Cần phải nói, ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, vốn không nên

cùng ngươi giương cung bạt kiếm như thế này. Nhưng Cửu Nguyên này, ta

nhất định phải có được. Ô Thị bảo của ngươi ở Cửu Nguyên này cường thế

như vậy, thật làm cho ta cảm thấy khó xử… Ngươi nói xem, ta nên xử trí

ngươi như thế nào?



Ô Thị Khỏa nói:



- Ta có thể rời khỏi Cửu Nguyên.



Lưu Khám cười nói:



- Nếu ngươi đổi vị trí là ta, ngươi cảm thấy, ngươi sẽ đồng ý sao?



- Lưu Khám, ta đã hơn sáu mươi rồi… phúc nên hưởng, ta đều đã hưởng qua. Sống hay chết đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Ta có thể

đem tất cả tài sản của Ô thị giao cho ngươi, còn có, ở dưới Kê Đầu sơn,

ta có một bảo tàng, vốn năm đó ta vì đề phòng vạn nhất mà xây nên. Trong bảo khố có vô số tài bảo, mười vạndật hoàng kim… ta không yêu cầu gì,

chỉ mua lại một mạng của cháu ta.



Mười vạndật hoàng kim!



Trong lòng Lưu Khám chấn kinh!



Tài phú của Ô Thị Khỏa này thật là dọa người…



Nhớ năm đó, trong tay mình hơn mười nghìn dật hoàng kim, đã cảm thấy rất giàu có rồi, nhưng lão già này, nói đến mười vạn dật hoàng kim, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái. Dưới gầm trời này, nếu người nào có thể so sánh tài phú với Ô Thị Khỏa, chỉ sợ ngoài Tần Thanh đã chết, thì

không còn ai bằng.



- Ô Đình Uy đã làm con của ta bị thương!



- A?



- Khả năng con của ta sẽ tàn tật cả đời còn lại… Lão Ô, ta thừa nhận ta

rất động tâm, nhưng là so với con của ta, chớ nói mười vạn dật hoàng

kim, coi chư là triệu dật hoàng kim để trước mặt ta, nếu như để con ta

giết Ô Đình Uy, ta cũng sẽ đồng ý với nó.



Về phần bảo tàng mà ngươi nói, ha ha, ta cũng không phải rất lo lắng.



Ngươi không nói, cũng sẽ không có ai biết đầu mối… đến bây giờ ta vẫn

không hề động thủ, cũng chỉ bởi vì phần tình nghĩa năm đó ngươi cứu ta.



Lão Ô… ngươi tự sát đi.



Chọn cách chết thể diện này, ta có thể cam đoan, sẽ đem ngươi an táng hoành tráng.



Ô Thị Khỏa nói:



- Vậy là không còn đường sống vẹn toàn rồi?



Lưu Khám lắc đầu, cười nói:



- Còn đường nào hay không, trong lòng ngươi chẳng phải rõ ràng sao?



Ô Thị Khỏa đứng vụt dậy, một lát sau rung giọng nói:



- Lưu Quân hầu, vậy xin ngươi cho ta cái chết không chảy máu đi… Nguyện

kiếp sau, lại đối địch với ngươi. Cổ nhân có một truyền thuyết, người có thể chết mà không chảy máu, có thể bảo trụ linh hồn hoàn chỉnh.



Ngược lại Ô Thị Khỏa không lộ ra một chút chịu thua, Lưu Khám cũng đứng lên, gật gật đầu:



- Lưu mỗ tiễn Ô Quân hầu đi vui vẻ.