Hình Đồ

Chương 556 : Giang sơn chỉnh thể (12)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Hạng Vũ nổi giận!



Nhìn thấy sứ giả của mình bị thương quay về, lửa giận trong lòng gã lại bắt đầu bùng cháy,



- Lưu gia tử ức hiếp người ta quá đáng!



Rầm, thư án đang đặt ở trước mặt gã bị một cước đạp trúng lăn ra xa. Hạng Vũ bỗng dưng đứng thẳng người lên, hét lên:



- Lập tức điểm binh mã, ta muốn dẹp yên Bắc Man, huyết tẩy thành Trì này.



Bắc Man, là tên gọi do tất cả chư hầu ở Trung Nguyên đặt cho Đường quốc khi Lưu Khám tự lập.



Lưu thị Đường quốc chấn hưng ở Bắc Cương, lại không phải người Hung

Nô hay người Hồ, vì lẽ đó mang tên Bắc Man, phân chia với khu vực

người Tần sinh sống ở Quan Trung.



Trần Anh vội vàng tiến lên,



- Thượng tướng quân bớt giận, tuyệt đối không thể trúng quỷ kế của Bắc Man được!



- Trần Anh, ngươi cũng thấy đấy, Lưu man tử bắt nạt ta như vậy, quả

thực là khinh người quá đáng. Ta nếu không giết hắn, sao có mặt mũi

để nhìn anh hùng thiên hạ đây?



Trần Anh nói:



- Thượng tướng quân, chúng ta cùng quân của Bắc Man giao phong nhiều lần, nhưng chưa từng thấy mặt tên Lưu man tử kia.



Ti chức cho rằng, việc này có chút quái lạ, quân của Bắc Man tựa hồ cũng không muốn cùng chúng ta quyết chiến, giống như chúng chỉ muốn

kiềm chế chúng ta ở bên ngoài Hàm Cốc quan này, ẩn ý trong đó khó

hiểu rõ ràng.



Tên Lưu Đường nay đã cướp được Quan Trung,

lại chiếm lĩnh thành trì ở hai địa phương huyện Thiểm cùng Hàm Cốc quan tạo thành thế thế kỷ giác.



Mặc dù Tướng quân đã công phá

Thằng Trì, nhưng tên Lưu Khám có thể điều quân từ huyện Thiểm đến Hàm Cốc quan để cùng chúng ta đọ sức. Mà những ngày đông giá rét cũng đã sắp tới, lương thảo ở Hà Lạc thiếu thốn, nếu cứ kéo dài như

vậy, chỉ sợ quân tâm sẽ bị sụp đỗ. Anh cho rằng, nếu Lưu Khám

không muốn quyết chiến, Tướng quân hãy lui binh giữ lấy Cốc thành, tạm thời để binh nghỉ ngơi là hơn.



Nếu như là trước đây, nói không chừng Hạng Vũ còn có thể nghe theo kiến nghị của Trần Anh.



Nhưng mà sau khi gã bị Trương Lương làm nhục một phen, sao còn có thể nghe lời khuyên bảo của Trần Anh được cơ chứ.



Đôi lông mày rậm nhăn lại, Hạng Vũ lạnh lùng nói:



- Trần Anh tiên sinh, trong lúc đại chiến sắp diễn ra, làm sao ngươi có thể nói tới việc lui binh như vậy, muốn làm dao động quân tâm

sao? Nếu không phải trước nay ngươi đã lập không ít công huân, thì ta

nhất định không tha tội cho ngươi đâu. Còn không mau mau lui sang một

bên… Người đâu, điểm binh, Ta muốn cùng bọn Bắc Man quyết một trận tử

chiến.


Hôm nay ở trong đại trướng, Hạng Vũ ngay ở trước mặt rất nhiều người đã trách cứ mình, khiến cho Trần Anh đã không vui.



Mấy câu nói của Trần Nhị, bất tri bất giác càng khiến cho Trần Anh,

trong lòng sinh ra bất mãn… Chỉ là bây giờ, sự bất mãn này vẫn chưa

phát tác.



Liên tiếp hai ngày, Hạng Vũ mạnh mẽ công kích đại doanh quân Đường.



Thế nhưng Trương Lương chỉ nhất quyết phòng thủ, mặc kệ bằng Hạng

Vũ dùng cách nào để khiêu chiến, đánh rát như thế nào, thì trước sau vẫn không chịu xuất chiến.



Nhưng ở mặt khác, y lại

không ngừng điều động binh mã, lấy Hắc Kỳ quân làm chủ lực, chia làm

mười mấy nhánh binh mã nhỏ, thường xuyên quấy rầy quân Sở. Ban ngày

không tác chiến, đến buổi tối, đột nhiên tiếng trống chuông đồng

thời vang lên, khiến cho quân Sở thấp thỏm lo âu, khó có thể nghỉ

ngơi. Đồng thời, không ngừng có kỵ quân đột kích gây rối con đường vận lương, chỉ qua mấy ngày lương thảo của quân Sở đã bắt đầu thiếu

thốn.



Vùng Hà Lạc lương thảo vốn đã không quá dồi dào.



Sau khi mấy chục vạn đại quân đóng quân đi vào, càng giật gấu vá vai.



Đổng Ế ở Lạc Dương nghĩ trăm phương ngàn kế thu thập lương thảo, để

có thể vận chuyển một lần, nhưng vẻn vẹn chỉ đủ cho quân Sở dùng trong

năm ngày.



Lương đạo bị tập kích quấy nhiễu, quân Sở tùy lúc

có thể xuất hiện tình thiếu hụt. Đối mặt vớii tình hình như vậy,

Trần Anh cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì nữa.



Cố

gắng trì hoãn năm, sáu ngày, sau khi Phạm Tăng đôn đốc vận chuyển

lương thực trở về, nghe được sự tình giữa Hạng Vũ và Trần Anh, không

khỏi kinh hãi đến mức biến sắc.



Y một mặt trách cứ Hạng Vũ, mặt khác lại động viên Trần Anh.



Có thể đè nén được sự bất mãn ở trong lòng, nhưng một khi nó đã xuất hiện muốn tiêu trừ quả thật là rất khó khăn…



Hạng Vũ có tính tình nóng nảy, sau khi nghe Phạm Tăng phân tích, lập

tức hạ lệnh cho Trần Anh, quay lại Lạc Dương, chuyên môn đốc thúc lương

thảo.



Y theo ý của gã, ngươi không phải bất mãn sao? Vậy thì ta cho ngươi công việc để làm! Nếu làm tốt thì cũng không có gì

để nói nhưng nếu làm không tốt…



Trần Anh mang theo oán khí, quay lại Lạc Dương.