Hình Đồ

Chương 558 : Giang sơn chỉnh thể (14)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Hà Lạc vào đầu mùa đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống lúc giữa trưa.



Lưu Khám ở bên trong đình viện đánh một lần Thái Cực Quyền, rồi phủ thêm một cái bào màu vàng óng, ngồi ở đình viện.



Một cái lò lửa nhỏ bên trong than đang cháy rừng rực. Ngọn lửa màu xanh lam bao quay một ấm sứ, ra sức thiêu đốt.



Miệng ấm bốc lên hơi nước nghi ngút, khiến cho không khí bên trong đình viện ấm áp hơn một phần.



Lưu Khám thành thục đặt nó vào khay trà ở trước mặt, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.



Bộ dụng cụ uống trà này là do Ba Mạn ở Hàm Dương lệnh cho thợ thủ

công chế tạo thành, trà là Mông Đỉnh Ngọc Lộ, mùi thơm ngát hợp lòng

người. Ba Mạn cũng biết, Lưu Khám thích trà ngon, nên sai người đưa

những thứ đồ này tới, để làm bớt áp lực cho Lưu Khám. Từ đầu mùa đông đến giờ, cục diện Quan Trung đã từ từ vững vàng.



Doanh Quả tựa hồ đang còn do dự, chỉ phái người đến Hàm Dương nói thân thể không khỏe, vì vậy không cách nào lên đường.



E là nàng đang do dự, cũng là cho Ba Mạn thời gian đủ để dẹp yên

các thế lực khắp nơi Quan Trung. Đặc biệt sau khi đại quân của Đường

quốc liên tục không ngừng ra vào Hàm Dương, cũng làm cho rất nhiều

người Tần ở Quan Trung, triệt để vứt bỏ những hoài niệm về cố

quốc, chính thức thần phục Lưu Đường.



Việc này, cũng chính là cục diện mà Lưu Khám hy vọng có thể nhìn thấy!



- Vương Thượng, Hàm Dương có phái sứ giả đến đây.



Phàn Khoái nhìn chằm chằm vào khoảng không trong gió tuyết, cất bước đi vào đình viện, khoanh tay hành lễ nói.



- Mau mau cho mời!



Lưu Khám vội vã dặn dò, đồng thời trong lòng cũng lấy làm kỳ quái,

vào lúc này sao Hàm Dương lại phái người đến đây, lẽ nào đã xảy ra

chuyện gì sao?



Hắn do dự một chút, lại phân phó nói:



- Mặt khác, đi tới đại doanh ở ngoài thành, mời Tử Phòng tiên sinh tới đây một chuyến.



- Vâng!



Phàn Khoái lớn tiếng lĩnh mệnh, xoay người rời đi.



Nhắc tới Phàn Khoái cũng có chút kỳ quái, người này nếu có hi vọng, tinh thần có vẻ rất khác nhau. Tình hình của Phàn Khoái bây giờ và

ngày đó vừa tới Thằng Trì tuyệt không giống, tinh thần cũng tốt hơn

rất nhiều. Gã cũng bắt đầu Ầy ầy à à", sau khi đi tới Quan Trung,

có lẽ gã cũng bất tri bất giác học xong thói quen của người Tần rồi.



Người Tần khi tuân mệnh đều đáp là “Vâng!”, coi đó là hùng tráng.



Nếu Lưu Khám không biết nền tảng của Phàn Khoái, nói không chừng lại

coi gã là thành người Quan Trung chính thống cũng nên!



Trong lòng đang cảm thán, thì từ ngoài cửa đi vào hai người. Một người cầm đầu áo khoác, vạt áo lay động bạch y, đúng là người phụng mệnh
Quý, đạo bất đồng nên không thể hợp sức, chứ không can hệ tới việc của A Trĩ.



Lư Quán hỏi dò không được gì, đành khom người thi lễ, lui xuống.



Trương Lương nhẹ giọng nói:



- Đại Vương, chớ nên trách Lư Quán.



Hắn mặc dù mạo muội, nhưng cũng là người có tình nghĩa. Lưu Quý chết

rồi, người dám bái tế hắn ta, ngoại trừ mấy người Thừa tướng ở ngoài

này, thì cũng chỉ có hắn.



Lưu Khám ngẩn ra, cười nói:



- Tử Phòng tiên sinh không cần đa tâm, ta cũng không hề trách cứ Lư Quán, chỉ là nhớ đến một ít chuyện cũ.



Trương Lương gật gù, lại đột nhiên xoay câu chuyện một cái,



- Thư của Lý Thiếu Quân đã gửi đi từ nhiều ngày, bây giờ chắc có lẽ hắn cũng sắp hành động rồi.



- À!



Lưu Khám lấy lại tinh thần, tỉ mỉ tính toán thời gian một chốc, nhẹ giọng nói:



- Chỉ sợ cũng đã mấy ngày, quân tiên phong cũng đã xuất phát!



Gió tuyết quay cuồng!



Từ bờ Bắc sông Hô Trì thổi tới, ở thời điểm xuyên qua hẻm núi Tỉnh

Hình thì bị cường hóa thành tiếng gào thét chói tai, dường như

có ai đó đang gào khóc thảm thiết.



Long Thả suất lĩnh kỵ

quân, đốc thúc binh sĩ lao đi trong gió tuyết, nhanh chóng xuyên

qua hẻm núi, không ngừng không nghỉ, lao thẳng tới quân doanh của Triệu quốc ở bờ bắc.



Gió cuốn theo tuyết, bao phủ trời đất ở bên trong một lớp màng màu trắng.



Rất xa, Long Thả có thể ngờ ngợ nhìn thấy quan doanh của Triệu quốc. Tiếng gió gầm rú, đã át đi tiếng vó ngựa…



Trong lòng Long Thả mừng như điên, nắm chặt đại kích ở trong tay, thúc ngựa chay như bay phóng tới.



Mắt thấy quân doanh càng ngày càng gần, bỗng nhiên tiếng trống mãnh liệt, tiếng kèn lệnh hí dài.



Trên mặt tuyết trắng xóa, bỗng dưng một mảnh bị đội lên, theo sát đó là một bức tường do vô số chiếc thuẫn màu trắng ghép lại, chắn ngang ở phía trước quân doanh.



Trong bức thuẫn tường có

khe hở, thò ra vô số thanh trường giáo sáng loáng, đối diện với

quân Sở đang vội vã tiến đến. Quá đột nhiên, tình huống diễn ra quá

đột nhiên… Chiến mã bị kinh sợ, cuồng hí mãi không thôi. Đội ngũ kỵ

quân vốn chỉnh tề, lập tức xuất hiện hỗn loạn, rất nhiều quân sị bị

chiến mã lật tung xuống, ngã tại trên mặt tuyết.