Hình Đồ
Chương 64 : Đại trượng phu
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Trời sang thu, Thủy Hoàng tuần thú rốt cuộc kết thúc.
Thời điểm dừng lại tại Bành Thành gần ba mươi ngày, khi đó lần lượt gặp mặt quận thủ ba quận Tứ Thủy Quận, Đông Hải Quận, Lang Gia Quận.
Cuối tháng sáu, từ Tam Xuyên Quận rộng lớn trưng tập mười vạn hộ bách tính di cư tới hai quận Lang Gia và Đông Hải.
Đầu tháng bảy, lại điều động mười vạn người, nói là muốn tìm kiếm Ung Đỉnh trước kia bị thất lạc trong quá trình vận chuyển từ Chu Thất tới Lưu Quang. Đương nhiên, cuối cùng Ung Đỉnh cũng không tìm được, còn về phần Thủy Hoàng Đế vì sao làm chuyện này, thì không ai hay biết.
Trung tuần tháng bảy, trong tình huống Thủy Hoàng Đế tìm kiếm Ung đỉnh không có kết quả, đã quyết định quay lại Hàm Dương.
Sáng sớm, đã thấy Bành Thành tinh kỳ bay phấp phới, cờ đỏ đung đưa trong gió. Từng đội từng đội quân tinh nhuệ hộ vệ xa trượng Doanh Chính rời khỏi cửa lớn Bành Thành. Dọc đường đi, Hắc Long kỳ bay phần phật, Thủy Hoàng Đế ngồi trên xe, tay vịn kiếm cài trên thắt lưng, uy phong lẫm lẫm.
Bách tính quỳ dạp đầu hai bên đường, cả đám không ai dám ngẩng đầu lên.
Trong đám người, khi có mấy người nhìn theo nghi trượng của Thủy Hoàng Đế rời khỏi Bành Thành, khiến mọi người đứng dậy giống như từng đợt sóng.
Mấy ngày nay, Bành Thành canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Mỗi khi trời sẩm tối, toàn bộ thành rơi vào trạng thái im ắng không người hoạt động. Chuyện này cũng khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, hiện tại Thủy Hoàng Đế rời đi, cuộc sống rốt cuộc có thể quay về trạng thái bình thường. Đối với bách tính sống tại Bành Thành mà nói, thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm Thủy Hoàng Đế ở đây, người nào người lấy đều cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Hai trăm năm qua danh tiếng bạo Tần lưu truyền giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng rất nhiều người. Tuy rằng sáu nước Quan Đông đã bị diệt vong, thế nhưng trong mắt bách tính tại Bành Thành, Hoàng Đế ở xa, rốt cuộc cũng không quản được đến đầu bọn họ. Cũng khó trách, Bành Thành thuộc về cố Sở, lão Hoàng ít khi ngó đến, khiến trong lòng nhiều người đều nhiễm một loại khí tức tiêu diêu tự đắc.
- Đại ca, vị Hoàng Đế này quả nhiên uy phong!
Một nam tử hơn ba mươi tuổi, nhịn không được thấp giọng tán thán.
Bên cạnh nam tử này có khoảng 4, 5 người, là 3 nam một nữ, trong đó có một nam tử thân cao tám thước, dưới hàm có râu đẹp lay động.
Ánh mắt hắn mê muội nhìn nghi trượng đi về phương xa, thật lâu không nói gì.
Điều này khiến mấy người bên cạnh cảm thấy lo lắng. Nàng kia nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay hắn, thấp giọng nói:
- Lưu Quý, huynh không sao chứ.
Mấy người này, chính là đám người Lưu Bang, Lư Quán rời nhà đi làm giàu.
Sau đám cưới năm ngoái, Lưu Bang tựa hồ có một chút ý thức trách nhiệm. Không bao lâu, mang theo ba người Lư Quán, Chu Bột, Trần Hạ ra ngoài tìm kiếm cơ hội. Trước khi đi, vừa vặn gặp mẹ con Võ Cơ người trong thị trấn làm ăn xuống dốc chuẩn bị rời nhà, sau khi mấy người bọn họ thương nghị, tùy ý kết bạn mà đi. Võ Cơ có mang theo tiền bạc, còn đám người Lưu Bang có lực lượng, vừa lúc có thể tương trợ lẫn nhau.
Chỉ là. . .
Võ Cơ vốn đã cực kỳ ngưỡng mộ Lưu Bang, nên trên quãng đường dài, giữa hai người thường xuyên xảy ra quan hệ.
Nếu như ở hậu thế, loại chuyện này chắc chắn bị người đời thóa mạ. Nhưng thời đó phong tục chính là như vậy, chuyện nam nữ cũng cực kỳ bình thường. Nhưng lưỡng tình tương duyệt, hợp tan cực kỳ bình thường. Tới khi song phương không còn cảm giác, nói câu tạm biệt, sau đó mỗi người đi một ngả.
Chuyện như vậy, người xung quanh cũng không thèm để ý.
Nếu như Võ Cơ nguyện ý, đồng thời quyến rũ Lưu Bang, cho dù có quan hệ với đám người Chu Bột nữa, cũng xem như chuyện tình rất bình thường.
Không phải ai cũng có thể bỏ qua việc con cỏn này, mà không động tay động chân. Nhưng ít nhất Lưu Bang sẽ không, còn đám người Chu Bột, Lư Quán tự biết chừng mừng.
- Lưu Quý, các người chi tiêu nhiều như vậy, cũng phải sinh hoạt a.
- Chúng ta bốn người đàn ông, không thể chết đói được?
Lưu Bang cười ha hả, nhét túi tiền vào lòng Võ Cơ, sau đó sắc mặt có phần giống như con nít, nói:
- Bảo trọng!
Võ Cơ cắn môi, sau hồi lâu nhẹ giọng nói:
- Đệ đệ của ta tên là Võ Thần, tại Huyện Trần cũng là người có tiếng tăm. Lưu Quý, nếu như một ngày nào đó ngươi muốn nữ nhân hoặc là cuộc sống không được như ý hãy tới Huyện Trần tìm ta, ta chung quy sẽ chờ ngươi.
Câu nói này khiến con mắt Lưu Bang cũng đỏ hoe.
- Đi thôi đi thôi, sao khóc hu hu như thế?
- Ta đi đây!
Võ Cơ ôm đứa nhỏ, quay về thu thập chút đồ đặc, sau đó lưu luyến không muốn rời mà chào tạm biệt Lưu Bang lần nữa.
Tại một góc phố, đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn.
Nam nhân vóc dáng khôi ngô nhìn thấy Võ Cơ đi tới, liền chào đón, tiếp nhận đứa bé gái trong lòng Võ Cơ, nhẹ nhàng ôm vai nàng.
- Gian phu dâm phụ!
Lư Quán tàn bạo mắng một câu.
- Quán, câm miệng cho ta!
Lưu Bang ló ra ngoài cửa sổ, vừa vặn đụng phải ánh mắt gã nam nhân kia. Nam nhân kia nói vài câu bên tai Võ Cơ, Võ Cơ liền quay đầu qua.
Lưu Bang cười cười, Võ Cơ cũng cười cười. . .
Nam nhân kia nhìn Lưu Bang, gật đầu!
Quay về chỗ ngồi, Lư Quán vẫn hùng hùng hổ hổ, thế nhưng Lưu Bang lại mắt điếc tai ngơ.
Sau một hồi, hắn đột nhiên nhiên đứng dậy:
- Chu Bột, Lư Quán, Trần Hạ, chúng ta về nhà đi thôi.
- Về nhà?
Chu Bột nhẹ giọng nói:
- Quay lại nhà thân không một đồng xu, chẳng phải để người chê cười sao?
- Tùy các ngươi, ta. . .Ta cũng có phần nhớ phong cảnh Huyện Bái rồi!
Lưu Bang vừa nói chuyện, vừa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.