Hình Đồ
Chương 67 : Tống tử yến nhân
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Bách Việt, một khối đất hoang dã!
Chí ít trong mắt rất nhiều người chính là có dạng này. . .Đối với lão Tần nhân sinh trưởng tại vùng Tây Bắc, Bách Việt chỉ là một khái niệm, cụ thể là thế nào đi nữa? Rất nhiều người đều không nói nên lời. Chỉ biết là, nơi đó có một đám man tử khai hóa.
Thủy Hoàng đế khẳng định sẽ phái người tới điều tra.
Nhưng điều này không có nghĩa tướng lĩnh dưới trướng ông, bao gồm Đồ Tuy bên trong quân Tần, thực sẽ nguyện ý làm chuyện này.
Sáu nước đã bình định, người Bách Việt biết phải làm sao? Đại đa số tướng lĩnh quân Tần đều có ý nghĩ như vậy.
Đương nhiên, cho dù là Thủy hoàng đế coi trọng vấn đề này, biết Bách Việt có tính chất rất phức tạp, nhưng có một số việc vẫn vô pháp giải quyết.
Sau trận huyết chiến tại đại trạch Chiêu Dương, Lưu Khám đã đưa ra một phương pháp giải quyết.
Nhưng nhân tố quan trọng nhất chính là thủ đoạn tiêu độc. Phương pháp của Lưu Khám vô cùng đơn giản đó là tinh luyện ra rượu trắng tinh thuần. Dùng rượu trắng kết hợp với dược vật khác, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề độc khí.
- Rượu trắng?
Đây là lần đầu tiên Nhâm Hiêu nghe thấy thuật ngữ này.
Rượu trắng là một loại rượu cất trong suốt vô sắc, được xưng là rượu đế. Trong lịch sử Hoa Hạ, rượu trắng khởi nguồn từ thời đại nào? Thực sự rất rối rắm. Có người nói rượu trắng xuất hiện sớm nhất từ thời Đường, về tình chân thực, thực sự rất khó tìm ra phán đoán chính xác.
- Ngươi nói thứ này thực có thể dùng sao?
Nhâm Hiêu bán tín bán nghi, chỉ là trong lòng cũng có chút động tâm.
Lưu Khám nhún vai:
- Ta cũng không biết, trên lý thuất hẳn là có thể dùng, thế nhưng ta thực nghiệm vài lần cũng không thành công.
- Vậy ngươi muốn nói chuyện này với ta, chính là muốn ta có thể đưa ra chủ kiến.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, ngay sau đó hắn liền lý giải nguyên lý trưng cất rượu trắng. Đương nhiên, hắn dù sao cũng không phải xuất thân làm nghề này, vì vậy chỉ có thể giới thiệu đơn giản. Cụ thể hơn, chính là muốn dựa vào công dụng của rượu trắng phối hợp với dược thảo chủ yếu dùng giải quyết độc khí.
Nhâm Hiêu chăm chú nghe Lưu Khám giảng giải xong, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ trán, trầm ngâm không nói.
Lưu Khám không dám quấy rầy, vì vậy ngồi bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.
- Ngươi nói thứ này là rượu trắng, đây là lần đầu tiên ta nghe qua. Chỉ có điều, theo như lời ngươi nói, hình như có chút ấn tượng. Hình như là bốn năm trước? Thời điểm ta theo tướng quân Tùy Vương Bí công phá Cự Lộc, từng uống loại rượu có phẩm chất như vậy trong một quán rượu tại Tống tử Thành, chỉ uống một ngụm nhưng ấn tượng vô cùng sâu sắc.
- Nhưng còn màu sắc của rượu có chút vẩn đục, không trong suốt vô sắc như lời ngươi nói, chỉ có điều hương vị rất giống. . .
Dễ nhận thấy, cha Lưu Khám không có nói xuất thân của mình cho Khám phu biết, vì vậy sau khi Khám phu nhân nghe được liền giật nảy mình.
- Huyền Trưởng nói, hắn từng phái người tra xét, nói tổ tiên của cha bởi trốn tránh pháp luật xử trí mới rời khỏi Quan Trung. Nguyên quán của cha hẳn là ở Đông Hương Tần Dương. . .Chỉ là hành vi phạm tội này đã được hoàng đế đặc xá, nhưng cụ thể thế nào, Huyền Trưởng cũng chưa nói rõ.
Khám phu nhân thực sự rất thông suốt, suy nghĩ một chút sau đó cười nói:
- Người Tần thì người Tần chứ sao, kỳ thực trên đời này chẳng phải có rất nhiều người Tần sao? Con người dù gì cũng phải đối mặt với hiện thực. . .Có một số chuyện không chịu thừa nhận, thì cũng ích gì chứ?
Nhưng tại sao con đột nhiên muốn đi Cự Lộc?
Nơi này rất xa, con tuổi còn nhỏ như vậy, một mình đi ra ngoài, mẹ có chút không yên tâm.
Cho dù Lưu Khám nhìn khôi ngô cường tráng cỡ nào, nhưng trên thực tế cũng chỉ mới bước sáng tuổi mười sáu mà thôi.
Khám phu nhân nói:
- Mẹ muốn nhân lúc thời gian này không có nhiều chuyện, dự định quyết định việc hôn nhân cho con. . .Xem ra không được rồi.
- Việ hôn nhân?
- Đúng vậy, con đã mười sáu tuổi, rốt cuộc đã trưởng thành, cũng nên thành gia lập nghiệp!
Lưu Khám nghe vậy cảm thấy choáng váng. . . Mười sáu tuổi đã kết hôn? Thực sự quá sớm. Chỉ là ngẫm lại, phong tục như vậy cũng khó trách!
- Khám nhi, bao giờ con lên đường?
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Khoảng chừng hai ba ngày nữa. Chuyện này vô cùng khẩn cấp, kéo dài không được. Uhm, ngày mai sau khi xử lý xong mọi chuyện, ngày kia con sẽ lên đường. Chỉ là Quán gia bây giờ còn chưa có hồi âm, con thực có chút không yên lòng.
Khám phu nhân trầm mặc trong chốc lát:
- Con cứ tập trung làm việc, chuyện trong nhà chớ bận tâm, mẹ và Vương Cơ đủ sức lo liệu. Chuyện buôn bán hãy giao cho lão Chu xử lý. . .Còn những chuyện khác, chẳng phải đám người Thẩm Kỳ, Đường Lệ đã trở về sao?
Chỉ có điều, một mình con đi, mẹ không yên tâm. Như vậy đi, mẹ thấy Trình tiên sinh thực sự là một người thận trọng, niên kỷ cũng lớn, có kinh nghiệm từng trải, để hắn cùng đi theo con đi.
Trình tiên sinh tức Trình Mạc.
Lưu Khám suy nghĩ một chút, nghĩ có một người như thế đi theo cũng rất tốt.