Hình Đồ

Chương 69 : Ngoảnh đầu nhìn lại

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Lưu Khám cũng không thể nói rõ rốt cuộc làm thế nào!



Ép Quán Anh đánh xe đi về phía tây, khi đến giờ ngọ đã tới Trung Dương. Dọc đường đi, tâm tư Lưu Khám bất ổn, đứng ngồi không yên giống như có bọ chó trên người. Quán Anh rất kỳ quái, liên tục nhìn Lưu Khám, thế nhưng trước sau không có hỏi Lưu Khám.



Về phần Trình Mạc, lại càng không hỏi.



Thân phận nô bộc cũng hạn chế rất nhiều hành động của Trình Mạc, có thể lão cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng mặc kệ làm ngờ, bởi Lưu Khám là chủ nhân còn lão là nô bộc. Chủ nhân đang suy nghĩ chuyện gì, lão không thể hỏi, không thể quản, hơn nữa lão cũng không có hứng thú.



Lão chỉ ngồi yên trong xe, cầm một quyển mộc giản, vẽ một bức tranh chẳng suy nghĩ gì cả.



Trung Dương là một thôn trang nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy chục hộ gia đình, nhân khẩu không vượt quá trăm người.



Tại nơi hoang vắng này, triều Tần mở điều luật cho phép khai hoang và buôn bán ruộng đất, cho nên đại đa số hộ gia đình ở đây đều là chủ nhân một khối ruộng lớn.



Lưu gia rất có danh tiếng tại Trung Dương!



Cũng khó trách, sinh ra một người tài hoa như Lưu Bang, sao có thể không có danh tiếng chứ?



Lưu Khám không có ra mặt, mà lệnh Trình Mạc đứng ra hỏi thăm, rất nhanh biết được vị trí đất ruộng Lưu gia, là nơi dựa vào gò núi lại cạnh nguồn nước. Lưu Thoan không ưa Lưu Bang, cho nên chỉ phân cho Lưu Bang một khối ruộng không tính là lớn, chỉ có khoảng chừng hai ba khoảnh đất nho nhỏ. Khoảnh ruộng này nằm dưới gò núi có phiến cây mơ, rất dễ nhận thấy.



Thời điểm giữa trưa, mọi người đều bận rộn làm việc.



Mùa thu là mùa thu hoạch, năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng rất bội thu.



Chỉ là chiến sự Bách Việt mở màn, thuế má các quận cũng theo đó tăng lên, tính ra kỳ thực cũng không thu được bao nhiêu.



Trình Mạc trông coi xe ngựa, còn Lưu Khám và Quán Anh trèo lên đồi.



Cách cây mơ nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một dáng người thon gầy đơn bạc đang làm ruộng.



Tuy rằng nhìn không rõ lắm, thế nhưng Lưu Khám liếc mắt có thể nhận ra đó chính là Lữ Trĩ. Mặc dù khi làm việc, sống lưng vẫn thắp tắp như trước. Quả thực khung xương thật rắn chắc, mặc kệ hoàn cảnh thay đổi thế nào đi nữa, thủy chung không có suy yếu.



Chẳng hiểu vì sao Lưu Khám cảm thấy sống mũi cay cay.



- A Khám huynh đệ nhìn cái gì vậy?



Quán Ánh ở một bên thấp giọng hỏi, thế nhưng Lưu Khám không trả lời.



Phía xa xa, một người phụ nữ trung niên chạy tới, bên cạnh còn mang theo một tiểu hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi, chạy tới trước mặt Lữ Trĩ, dường như quát lớn cái gì đó. Lữ Trĩ gật gật đầu, cũng không cãi lại, mà xoay người tiếp tục khom lưng làm việc.



Người phụ nữ trung niên mang theo tiểu hài tử kia cảm thấy lòng dạ vô cùng sảng khoái.


Lưu Khám căn bản không hề hiểu thuật bắn cung.



Khuôn mặt Lưu Khám khẽ ửng đỏ, không để ý tới bộ dáng đắc ý của Quán Anh, ngược lại lại nhìn về phía Trình Mạc, thấy lão đang cầm mộc giản, lật đi lật lại tìm tựa hồ tìm kiếm cái gì đó.



- Trình tiên sinh, ngài cầm mộc giản, lật đi lật lại nhiều lần, rốt cuộc làm gì vậy?



Trình Mạc ngẩng đầu, cười ha hả nói:



- Kỳ thực không có gì. . .Con người ta, để học được chữ viết, từ nhỏ đã như vậy. Trước kia để học chữ nước Triệu, lại chạy hẳn tới Hàm Đan làm môn đồng môn hạ của một đại gia thư pháp. Nhiều như vậy năm qua, coi như là có chút tâm đắc... Thời điểm bị giam vào lao ngục, không có việc gì làm, vì vậy tự đẽo gọt một kiểu chữ viết, qua nhiều năm coi như là chút tâm tắc. . .Ha ha, mong chủ nhân chớ chê cười.



Hóa ra là một thư pháp gia a!



Lưu Khám có chút hứng thú, tới gần hỏi:



- Trình tiên sinh, có thể viết hai chữ để ta mở mang tầm mắt hay không?



Trình Mạc không chút khách khí, cầm lấy một cây mộc côn, viết hai chữ xuống mặt đất. . .



- Ồ, hình như đây không phải văn tự nước Tần.



- Đây là văn tự nước Tần, chỉ là kiểu chữ khác nhau mà thôi. . .Đặc điểm kết cấu của chữ tiểu triện nước Tần kế thừa đặc thù thạch cổ văn, thế nhưng đơn giản và ngắn gọn hơn so với thạch cổ văn, mà đường cong thanh thoát êm dịu. Thế nhưng, kết cấu lại tương đối phức tạp.



- Người thường muốn hiểu rõ, phải rất vất vả.



- Vì vậy thời gian trong lao ngục, ta đã nghĩ làm sao có thể khiến văn tự nước tần càng thêm đơn giản hóa, càng thêm dễ đọc, dễ viết?



Chỉ là cần phải suy xét thêm. . .



- Thể chữ Lệ?



Lưu Khám lúc này mới chú ý tới, chữ Trình Mạc viết dĩ nhiên chính là thể chữ Lệ.



Ngay từ đầu hắn cũng không có để ý, thế nhưng nghe Trình Mạc nói qua, hắn mới cảm thấy, kiểu chữ này có chỗ khác biết so với kiểu chữ tiểu triện.



Trình Mạc ngẩn người một chút, sau đó nở nụ cười:



- Chủ nhân quả nhiên thông tuệ. . .Thể chữ Lệ. . .Uhm, cái tên này thực sự thích hợp.



Trình Mạc là đãi nô, gọi kiểu chữ lão phát minh là “ Thể chữ Lệ ”, ngược lại cũng thực sự thỏa đáng.



Nhưng Lưu Khám cũng không nghĩ vậy, mà kinh ngạc nhìn Trình Mạc. Không ngờ nam tử trung niên tóc bạc này, không ngờ lại là người phát minh “ Thể chữ Lệ ” ?