Hình Đồ
Chương 71 : Lão bà làng chài
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Khâu Lý, tên như ý nghĩa, trong khâu có đường.
Dựa theo luật pháp thông dụng của các quốc gia thời kỳ Chiến quốc, ngũ hộ làm một
lân, ngũ lân làm một dặm. Khâu Lý nằm trong Tiết quận thuộc sự cai trị
của Triệu Vương.
Chỉ có điều, nhân khẩu Khấu Lý trên thực tế vượt trên trăm dặm.
Có khoảng chừng bốn mươi hộ gia đình, dựa theo quy định trong biến pháp,
mỗi hộ gia đình có năm người, suy ra trong Khâu Lý nho nhỏ có khoảng
chừng hơn hai trăm người. Bởi vì tại ven bờ Dã Trạch có quy mô lớn nhất
Khâu Lý, vì thế cũng là nơi có mật độ người cao nhất.
Thời gian ba người Lưu Khám tới Khâu Lý cũng là lúc trời đêm.
Mọi người trong thôn nhỏ sau một ngày làm việc mệt mỏi đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.
Khi xe ngựa tiến nhập trong thôn khiến chó sủa ầm ĩ. Mấy nông trại nổi đèn
sang trưng, đồng thời mơ hồ nghe được thanh âm chửi bới không rõ rang.
Chỉ là tạo lên động tĩnh lớn như vậy, nhưng không có ai mở cửa đi tới
xem xét tình hình … Một lát sau tất cả khôi phục sự yên tĩnh.
- Có người rình rập! Lưu Khám ngồi trên càng xe, bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Nông trại im ắng thắp đèn sáng, sau một hồi lại tắt đèn! Nhưng mặc dù như
vậy, cái loại cảm giác bị rình rập vẫn thập phần cường liệt. Lưu Khám
theo bản năng nắm chặt Võ Sơn Kiếm trong tay.
Dọc theo đường trong thôn tiếp tục tiến về phía trước, liền thấy một tòa nông trại giống như khách sạn bình dân.
Quán Anh gật đầu, ghìm cương ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống đi tới nhẹ
nhàng gõ cửa. Một lát sau, trong phòng truyền tới tiếng bước chân.
Một hán tử khoảng chừng 24, 25 tướng mạo oai hùng, vai rộng eo thon chạy tới mở cửa.
- Các ngươi tìm ai? Hán tử này mang theo thanh âm bản địa cực kỳ nặng,
trên mặt toát lên vẻ cảnh giác. Y đứng tại cửa trừng mắt nhìn Quán Anh,
làm như đang đề phòng cái gì đó.
Lưu Khám nhảy xuống xe, tiến lên nói:
- Lão huynh, chúng ta là người qua đường, không có chỗ tá túc, muốn quấy
rầy huynh một đêm, không biết có được không? Chúng ta không phải người
xấu, chỉ có ba người mà thôi, chỉ cầu một phòng nghỉ ngơi như vậy là đủ
rồi.
- Mẹ … Hán tử là đại ca một đám người, sau khi nghe xong, đôi mắt đỏ lên.
Bà lão lần thứ hai lại ho kịch liệt, dữ dội.
Hán tử kia vuốt vuốt lưng cho mẹ, sau hồi lâu cuối cùng cụ lão cũng thôi ho khan. Cụ lão vừa đứng thẳng, đột nhiên nhìn về phía gian phòng đám
người Lưu Khám ở hét lớn một tiếng:
- Những khách nhân trong phòng đã nhìn lâu như vậy, cũng nên ra gặp mặt đi chứ? Trong nháy mắt,
bà lão dường như hoàn toàn thay đổi.
Toàn thân trở nên sắc bén, ánh mắt vốn vẩn đục đột nhiên sáng rực.
Lưu Khám giật mình một cái, thầm nghĩ: Bà lão này không phải người thường
ah … Bỗng nhiên thay đổi khẩu khí, thực sự không phải người bình thường
có thể có đường.
Lưu Khám và Quán Anh nhìn nhau, hai người đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới, thi lễ đối với bà lão.
- Ngươi quả nhiên là nanh vuốt của quan phủ! Ánh mắt hán tử kia vô cùng
lạnh lẽo, vươn tay cầm lấy cây ngư xoa tựa vào cửa chủ phòng.
Vừa nãy quan sát căn phòng mà Lưu Khám cũng không chú ý. Đến lúc này, Lưu
Khám mới phát hiện nơi góc phòng đó rõ ràng đặt một cây binh khí.
Không sai, chính là binh khí! Ngư xoa này dài khoảng một trượng sáu thước, được làm từ đồng thau.
Cây ngư xoa to bằng cánh tay, hai đầu sắc nhọn dài chừng bốn thước. Nếu như cây ngư xoa này đâm xuống, đủ để trọc xuyên người.
- Cụ lão, chớ có hiểu lầm. chúng ta không phải người của quan phủ.
- Nếu như không phải người của quan phủ, sao lại ở chỗ này nghe trộm? Mẹ
hãy đi nghỉ trước, để hài nhi thu thập hai người này giao cho mẹ xử lý.
Đang nói chuyện, hán tử kia liền hung hăng bổ tới.
Ngư xoa trong tay rung lên:
- Tần tặc, gia gia chính là Bành Việt, muốn bắt ta … Khà khà, hãy để lại
mạng! Lưu Khám còn đang muốn mở miệng giải thích, thế nhưng đối phương
cũng không dài dòng với hắn. Hán tử kia hô lớn một tiếng, ngư xoa trong
tay mạnh mẽ rung lên, một xoa đâm tới nhanh như lưu tinh thiểm địa kèm
theo tiếng gió thổi trầm trọng đâm vào trước ngực Lưu Khám.