Hồ Đồ
Chương 4 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Mang thai Đông Thiên, Trình Đoan Ngọ luôn mang tâm trạng mong chờ.
Đông Thiên được sinh ra vào tháng chạp vô cùng lạnh giá. Cô đau vật vã mười lăm tiếng liền trong bệnh viện. Khi đó trong túi cô chỉ có chín trăm tệ, đủ tiền viện phí cho một ca đẻ thường mà thôi, vì vậy mặc dù bác sĩ luôn nói vào tai cô rằng nguy hiểm lắm rồi khuyên cô nên đẻ mổ nhưng cô nhất quyết không chịu.
Có lẽ trời không phụ lòng người. Cô kiên trì liều mạng, cho đến lúc gần như kiệt sức thì Đông Thiên cũng chịu chui ra.
Lúc mới sinh, Đông Thiên rất nhanh nhẹn, đáng yêu. Quấn chặt tã mà cậu bé không ngừng vùng vẫy, hai mắt tròn vo, tò mò khám phá thế giới mới, ngây thơ đến mức khiến người ta phải thương xót.
Hằng ngày, khi màn đêm buông xuống, Trình Đoan Ngọ lại thầm tượng nếu một ngày Lục Ứng Khâm nhìn thấy thằng bé có mềm lòng? Dù sao nó cũng là cốt nhục của anh ta.
Đáng tiếc, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Hơn sáu năm qua, cô ngày đêm mong chờ, nhưng vẫn chỉ là mong chờ. Anh ta là một người đầy quyền thế, chỉ cần anh ta muốn thì làm gì có chuyện không thể tìm thấy cô cơ chứ?.
Cô chưa từng rời khỏi thành phố này, luôn hị vọng anh ta sẽ đến tìm mình. Nhưng cuối cùng anh ta không đến.
Sáu năm trôi qua, nỗi nhớ nhung sâu đậm trong lòng cô cũng dần biến thành tro tàn, liệu cô còn có chút tình cảm nào với Lục Ứng Khâm? Chính cô cũng không biết nữa.
Tình yêu chăng? Không, cô đã quá đau đớn và sợ hãi rồi.
Thù hận chăng? Cô thường nói như vậy với chính mình, nhưng lại bị ai đó phát hiện ra rằng, cô không thể hận anh.
Cho nên, cuối cùng cô tự nhủ, hãy quên đi. Chỉ có quên anh ta cô mới không cảm thấy đau đớn nữa.
Cầm trên tay tấm séc mà anh ta đưa cho mà cô cảm thấy tờ séc ấy cũng giống như anh ta vậy, lạnh lẽo đến thấu xương. Cô lết cơ thể mệt mỏi quay lại siêu thị. Cả buổi chiều hôm đó, cô cứ lãng đãng như người ở trên mây, đếm hàng cũng sai mấy lần. đến lúc gần tan ca. Sếp mang đến cho họ một tấm vé ăn như một phần thưởng cho nhân viên. Đây là tấm vé dự tiệc buffet giá bình dân trong thành phố, mỗi vé trị giá bốn mươi tệ. Cô nhìn tấm vé chằm chằm rồi cắn chặt răng, này ra một ý.
“Trương Kiều, có thể giúp em một việc không?”
Đang chuẩn bị để về nhà. Trương Kiều vừa thay quần áo vừa hỏi: “Việc gì?”
Anh cô tức giận, đẩy đổ chiếc ghế trước mặt Trình Đoan Ngọ, tiếng va đập vang khắp nơi trong phòng. Anh lớn tiếng quát: “Anh hỏi em Đông Thiên ở đâu?!”
Trình Đoan Ngọ quay mặt đi, đau khổ cắn chặt môi không nói gì.
Anh cô vô cùng tức giận, đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên. Anh chìa tờ séc mà Lục Ứng Khâm đưa cho cô quát lên: “Cái gì đây? Trình Đoan Ngọ! nói cho anh nghe xem nào, cái này là cái gì?”
Trình Đoan Ngọ vô thức nhìn tờ séc đang rơi xuống từ tay canh của cô. Trên đó vẫn còn in đậm chữ ký của Lục Ứng Khâm, bây giờ nó như con quái vật đang nhe nanh, múa vuốt tiến về phía cô. Cô gần như mất đi ý thức, im lặng nhìn mọi thứ trước mặt, lạnh lùng thốt ra một từ: “Tờ séc.”
Đồng tử của anh co lại rồi dãn ra, anh nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi. “Em điên rồi à? Đông Thiên là con của em! Em nuôi nó bao lớn như vậy chỉ vì có năm mươi vạn này thôi sao?! Trong mắt em, Đông Thiên chỉ đáng giá có năm mươi vạn thôi sao? Em dùng tính mạng của mình để đổi lấy thằng bé rồi lại lấy thằng bé đổi lấy năm mươi vạn. Trình Đoan Ngọ! Em điên rồi à?”
“Roẹt … roẹt…roẹt …roẹt…” tiếng xé giấy vang lên, như một sự giả thoát Trình Đoan Ngọ khỏi sự bó buộc và buồn bã. Cô có gắng hít thở thật lâu lạnh lùng nhìn anh xé vụn tấm séc. Rồi anh vứt đống giấy vụn nát đó vào mặt cô.
Những mảnh vụn nhỏ bé mà sắc nhọn táp vào mặt cô giống như những lưỡi dao đâm, nhưng cô như không cảm thấy đau đớn, cứ ngây người nhìn những mẩu giấy vụn bay lượn trong không trung….
Anh cô vẫn gào lên: “Trình Đoan Ngọ! em thèm khát năm mươi vạn này nhưng anh thì không! Bây giờ hãy lâp tức đi đón Đông Thiên về đây cho anh! Nghe rõ chưa?” Anh cô tức giận đến mức khóe miệng co rúm lại, cơ mặt cũng co giật.
Trình Đoan Ngọ biết đây là dấu hiệu của bệnh cũ tái phát, nhưng cô vẫn bất chấp, đứng dậy nói: “Anh đừng nói nữa, không nên quá tức giận, mau đi nghỉ đi!”
Anh cô trợn tròn mắt nhìn cô. Giọng của anh cũng không rõ ràng nữa, ngón tay đang chỉ vào mặt Trình Đoan Ngọ cũng trở nên run rẩy. “Em không đi phải không? Em không đi thì anh đi!” Nói rồi, anh cô đứng bật dậy, người lảo đảo, như sắp chạy ra ngoài.
Cuối cũng, Trình Đoan Ngọ đành phải kéo anh cô lại.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ to tiếng với anh trai. Nhưng đến giờ phút này thì cô không kiềm chế được nữa “Anh muốn đi đâu?” cô gằn từng tiếng: “Anh nói cho em biết đi! Anh có thể đi đâu được? Đi tìm Lục Ứng Khâm à?” rồi cô lạnh lùng giễu cợt. “Trình Lạc Minh! Lục Ứng Khâm bây giờ địa vị như thế nào, anh biết rõ hơn em. Anh định đến đó làm gì? Anh muốn tự sỉ nhục mình à?....anh có biết bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ muốn sinh con cho anh ta không? Anh ta để ý đến Trình Đoan Ngọ này thì cũng coi như có phúc rồi! Anh muốn đến đó mang thằng bé về. Anh có thể cho nó gì chứ? Anh nói cho em biết đi! Còn em có thể cho thằng bé cái gì? Cứ cho là em góp đủ tiền cho thằng bé đi học thì như thế nào? Nó sống với em, ngay cả khi bị ốm, em cũng không lo được cho nó, Lục Ứng Khâm có tiền. Anh ta có thể mang lại cho con thứ tốt nhất. Anh có hiểu không?”
Nước mắt của cô rơi đầy khóe mắt. Cô ngẩng cao đầu để ngăn nước mắt trào ra. Hồi lâu sau, cô lạnh lùng nói: “Trình Lạc Minh, xin anh, đừng cản trở tiền đồ của thằng bé!”