Hồ Đồ
Chương 41 :
Ngày đăng: 23:54 20/04/20
Bỏ lại Đông Thiên ở một nơi xa lạ khi mới đến đó sống chỉ có hai năm. Đây hoàn toàn không phải là chủ ý của Trình Đoan Ngọ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Cứ đợi tìm được tủy xương thích hợp thì quá bị động, cô không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết như thế được.
Bác sĩ Smith đã nói, dùng máu dây rốn để cứu Đông Thiên có hy vọng rất ít, tỉ lệ thành công chỉ vài phần nghìn mà thôi. Cô cũng từng nghe nói có bà mẹ vì muốn cứu con mà sinh thêm một đứa nữa, kết quả, đứa bé đó vừa sinh ra cũng bị bệnh bạch cầu.
Tất cả mọi người đều ngăn cản cô, mắng chửi cô, thậm chí, nếu Lục Ứng Khâm biết rõ chân tướng sự việc, với tính cách của anh thì có thể anh ta sẽ giết cô, nhưng cô không thể không làm.
Sức khỏe của Đông Thiên ngày càng yếu, lần điều trị hóa chất đầu tiên, Trình Đoan Ngọ ở bên cạnh để giữ cậu bé, sợ cậu bé vùng vậy quá mạnh sẽ khiến nội tạng bị thương tổn. Sức đề kháng của cậu bé ngày càng kém, ngay cả Trình Đoan Ngọ muốn vào gặp cậu bé cũng phải đeo khẩu trang.
Điều trị hóa chất là phương pháp điều trị đau khổ nhất. Sau khi điều trị, sức đề kháng của cậu bé cũng giảm đi rất nhiều, nhưng Trình Đoan Ngọ cũng chẳng có cách nào khác, cô hoàn toàn bất lực. Là một người mẹ, điều cô sợ nhất là không thể chịu khổ thay con.
Một đứa trẻ tám tuổi thì kiên cường thế nào chứ? Tiêm cũng đã nhiều, rút máu cũng đã nhiều rồi, Đông Thiên rất sợ bác sĩ và y tá, mỗi lần nghe thấy tiếng xe đẩy của cô y tá là cậu bé lại chau mày. Tất cả những cử chỉ nhỏ đó của Đông Thiên, Trình Đoan Ngọ đều chú ý.
Nhưng cậu bé luôn tỏ ra gan dạ trước mặt cô, sợ cô sẽ lo lắng nên cậu bé vẫn cố ngẩng khuôn mặt tái mét, nói: “Mẹ, con không đau!”
Tim cô như có một luồng điện chạy qua, rồi một lưỡi dao sắc nhọn đâm nát trái tim ấy ra làm trăm mảnh, đến mức không còn biết đau là gì nữa.
Từ nhỏ đến giờ, Đông Thiên vốn rất hay ốm. Từ bé cho đến lúc năm tuổi, cậu bé thường xuyên bị cảm sốt, động một tí là bị viêm phổi. Hồi nhỏ, Trình Đoan Ngọ vô cùng vất vả và túng thiếu. Đến lúc lớn hơn thì sức đề kháng của cậu cũng tốt hơn, cậu bé trở nên vui vẻ, hoạt bát, ai gặp cũng yêu quý. Cậu bé học cũng khá, khả năng tiếp nhận và thích nghi nhanh.
Trình Đoan Ngọ luôn cảm thấy mình phải tu mấy đời mấy kiếp mới may mắn có được một đứa con như vậy. Có ngờ đâu cuộc đời lại trớ trêu như thế.
Đông Thiên bỗng sốt rất cao, lúc cô đưa cậu bé đến bệnh viện khám, các bác sĩ kiểm tra xong mặt ai nấy đều biến sắc. M7, hơn bay mươi phần trăm là tế bào ác tính, Trình Đoan Ngọ nghe các bác sĩ giải thích về chuyện tình mà đầu óc cô như ngây dại.
Cô thực sự không dám tin, sao cuộc sống của cô giống như trong phim vậy, tại sao chuyện gì cũng có thể xảy ra? Tại sao người bị bệnh không phải là cô chứ? Tại sao bất hạnh đều đổ lên cậu bé chứ?
Lúc cậu bé trong tình trạng sốt cao không hề thuyên giảm, Trình Đoan Ngọ chỉ biết trơ mắt nhìn. Suốt đêm cậu bé xoay bên nọ, xoay bên kia, nước mắt Trình Đoan Ngọ cứ thế tuôn rơi, lúc ấy cậu bé đang hôn mê nên cũng không biết cô khóc, liên tục gọi “mẹ ơi”. Có những lúc cậu run bần bật, thậm chí có lúc nguy cấp quá phải thở oxy.
Ban đầu, khi Đông Thiên chưa biết mình mắc căn bệnh nghiêm trọng ấy, thấy Trình Đoan Ngọ khóc, cậu bé ngây thơ nhìn cô, hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?” Trình Đoan Ngọ không biết trả lời thế nào, nghĩ ra đủ các lý do để đánh lừa cậu: “Mẹ ngáp ngủ đó chứ”, “bụi bay vào mắt mẹ”…………….
Về sau, Trình Đoan Ngọ chẳng biết nói gì nữa. Hằng ngày phải trải qua rất nhiều cuộc điều trị, Đông Thiên dần dần ý thức được nó đang bị một căn bệnh rất nghiêm trọng.
Căn bệnh bạch cầu cấp tính không như các loại bệnh khác, ngày nào cũng phải làm đủ các loại kiểm tra, xét nghiệm từ sáng sớm. Đến khi kiểm tra xong thì Đông Thiên cũng chẳng muốn ăn gì nữa. Đông Thiên vẫn còn là một đứa trẻ nên nhiều lúc cũng xử xự theo cảm hứng, Trình Đoan Ngọ phải nghĩ đủ mọi cách để dỗ cậu. Đông Thiên không ăn, cô cũng thấy xót xa, cố ép cậu ăn, nhưng vì trong người khó chịu nên ăn rồi lại nôn ra hết.
Ánh nắng chói chang chiếu vào đôi mắt của Trình Đoạn Ngọ, ánh nắng rực rỡ ấy khiến cô bỗng ngẩn ngơ, tựa như thời gian đang quay ngược trở lại. Tình Đoan Ngọ của tuổi 17 đã từng đợi Lục Ứng Khâm như thế này.
Hồi ấy, anh ta bận cùng các bậc đàn anh “đi làm ăn”. Lúc đó, anh ta chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi chứ chưa được như bây giờ, cũng phải đến nơi nọ nơi kia để trao đổi làm ăn, có lúc đến cả những nơi tửu sắc để treo đổi công việc, Trình Đoan Ngọ biết như vậy nên dọa sẽ đến tận nơi tìm anh ta. Khi ấy, Lục Ứng Khâm vẫn còn trẻ, chưa có vốn liếng làm ăn, chỉ có lợi thế là được sự yêu mến của Trình Đoan Ngọ và sự bảo trợ đặc biệt của Trình Thiên Đạt nên mới được các bậc đàn anh để ý. Nhưng anh ta chưa bao giờ có ý lợi dụng “đặc quyền” đó, lần nào đi cũng uống say mèm. Trình Đoan Ngọ cũng không có ý đi đến đó cản trở, làm anh hưởng đến anh ta. Cô biết Lục Ứng Khâm rất gét cô, nhưng cô không thể kiềm nén được lòng yêu mến anh ta, cho nên mặc dù cảm thấy rất đau lòng nhưng vẫn không can dự vào công việc của anh ta, cứ ngốc nghếch đứng đợi trước cổng của những nơi tửu sắc với những hộp đền nhấp nháy mập mờ cho đến khi anh ta bước ra
Nhửng lúc ấy, anh ta luôn trong bộ dang say mèm, vừa bước ra đã nhìn thấy Trình Đoan Ngọ. Ban đầu, ánh mắt anh ta vừa dịu dàng lại vừa mơ màng, có lẽ do quá uổng say nên nhận lầm người, anh ta hoàn toàn yên tâm mà dựa vào cô. Đó có lẽ là giây phút mà Trịnh Đoàn Ngọ cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng chỉ một lúc sau, khi đã nhìn rõ là cô, anh ta lập tức đẩy cô ra
Chuyện cũ giờ tan thành tro nhưng vẫn hiện ra rõ rang trước mắt. Trình Đoan Ngọ nhìn vào Lục Ứng Khâm với anh mắt như thiêu đốt. Chẳng nói đước câu gì
Lục Ứng Khâm khẽ nhếch miệng, hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Trình Đoan Ngọ lặng thinh, nuốt nước bọt rồi trả lời:”Đợi anh”
Anh ta nhướn mày:”Đợi tôi làm gì?”
Trình Đoan Ngọ im lẵng một lúc rồi rất nhiêm túc: “Tôi đã nói là tôi quay về để trả thù mà. Để làm cho anh yêu tôi thì tôi cũng phải làm điều gì đó chút.
Nghe cô nói xong câu đó, người Lục Ứng Khâm cứng đờ như khúc gỗ, sau đó anh chau mày: “Chỉ vì điều đó thôi sao?”
“Không thì sao chứ?”
Lục Ứng Khâm bắt đầu tỏ vẻ bực mình, đưa tay dây ấn đường. “Trình Đoan Ngọ, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, đừng nói những câu tôi không thích nghe!”
Trình Đoan Ngọ Cảm thấy biểu hiện không tốt đó của anh ta nhưng cũng chẵng lo lắng gì, ngược lại còn khẻ mỉm cười. Cô chậm rãi nói: “Lục Ứng Khâm, anh có yêu tôi không?”
Câu hỏi không hề vòng vo khiến Lục Ứng Khâm không kịp trở tay, đứng ngây ra. Người đưa câu hỏi đó lại tỏ ra không hề sốt ruột muốn có câu trả lời ngay, chậm rãi nói: “Tôi có một ý kiến. Lục Ứng Khâm, hãy cho tôi thời gian một tháng, trong một tháng ấy, chúng ta hãy sống như vợ chồng bình thường. Nếu trong một tháng, tối không thể làm cho anh yêu tôi thì coi như tôi thua.”
Lục Ứng Khâm nhếch miệng:”Tội dựa vào cái gì mà phải đồng ý?”
Trình Đoan Ngô mỉm cười: “Tại sao anh phải từ chối chứ?”
“…”