Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1017 : Củ cải trắng cũng không dễ ăn tùy tiện

Ngày đăng: 04:55 20/04/20




Thật ra đối với tên bảo vệ thì hai củ cải trắng kia đều tốt, nhưng củ cải trắng xuất hiện sau vẫn có chênh lệch khá lớn so với củ cải trắng trước đó, mà điều làm cho tên bảo vệ cảm thấy bức bối chính là con heo sau này, vì con heo này rất xấu, vừa mập lại vừa già, ít nhất cũng hơn năm mươi. Nhưng một con heo như vậy lại ăn một củ cải là một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi.



Lúc này heo vừa già vừa xấu đang ồn ào với một con heo trẻ khác, rõ ràng tên bảo vệ tự nhận mình đẹp trai hơn Hạ Thiên, sở dĩ hắn không cưa được em nào như Ninh Khiết cũng vì không có tiền mà thôi.



- Tiểu tử, là mày sao?



Tên đàn ông ngồi trong xe khoảng năm mươi tuổi, hắn thấy Hạ Thiên thì đầu tiên là sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:



- Tiểu tử, là mày, còn dám xuất hiện trước mặt tao sao?



- Thằng ngu này là ai?



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông:



- Anh quen biết với chú sao?



- Tiểu tử, đừng giả vờ, mày đã làm gì tao trên du thuyền? Bây giờ quên rồi à? Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi.



Tên đàn ông dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, giọng nói tràn đầy uy hiếp.



- Đúng là có bệnh, anh không quen biết chú.



Hạ Thiên tức giận nói một câu, sau đó hắn kéo Ninh Khiết:



- Vợ, chúng ta đi, đừng quan tâm đến thằng điên này.



Khoảnh khắc khi xoay người thì một điểm ngân quang từ trong tay Hạ Thiên bắn ra, khoảnh khắc sau đã phóng vào trong người Trì Nhân Phong.



Động tác của Hạ Thiên rất nhanh, căn bản không ai nhìn thấy, dù là Ninh Khiết cũng chỉ cảm giác được có gì đó, cũng không biết rõ động tác của hắn. Dù bây giờ công lực của hắn không bằng trước kia, nhưng thủ pháp bắn ngân châm của hắn vẫn tinh xảo như trước.



- Những năm này người điên hơi đông.



Hạ Thiên kéo Ninh Khiết đi ra khỏi cổng chính không chút hoang mang, trong miệng còn cảm thán một câu.



Tên nhân viên bảo vệ có hơi thất vọng, hắn vốn muốn xem hai con heo đánh nhau, xem ra bây giờ không có rồi.



Đúng lúc này một âm thanh hoảng hốt vang lên:



- Giám đốc Trì, giám đốc Trì, anh làm sao vậy?



Tên bảo vệ nhìn lại theo tiếng kêu hoảng, hắn thấy cô gái xinh đẹp trong xe đang lắc người lão già, nhưng heo già không có phản ứng.



- Mau...Mau gọi xe cứu thương.



Cô gái xinh đẹp hô lên với tên bảo vệ.


- Chị Mộng, đi lên.



- Tiểu bại hoại ở trên núi sao?



Liễu Mộng có chút kỳ quái.



- Chị Mộng, chúng ta phải đi lên núi, như vậy mới có thể tìm được chồng.



Kiều Tiểu Kiều giải thích một câu.



- À, chị biết rồi.



Liễu Mộng lên tiếng, sau đó nàng kéo Kiều Tiểu Kiều chạy vội lên núi, đối với người bình thường thì leo lên Thanh Phong Sơn là không dễ dàng gì, nhưng với Liễu Mộng thì chẳng khác nào lên đất bằng.



Chưa đến một phút sau thì Liễu Mộng đã thấy trước mặt là con đường lớn, nàng không nhịn được phải hoan hô:



- Tiểu Kiều, có đường, dễ đi hơn rồi.



Liễu Mộng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, Tiểu Kiều bị kéo đi, nhưng một phút sau Kiều Tiểu Kiều đã vội vàng hô lên:



- Chị Mộng, mau dừng lại.



Liễu Mộng dừng lại rồi dùng giọng mê hoặc hỏi:



- Tiểu Kiều, sao lại dừng, có gì vậy? Đến rồi sao?



- Chị Mộng, còn chưa đến, nhưng không nên đi đường này, đi đường này sẽ không đến được.



Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó nàng chỉ tay lên trên:



- Chúng ta phải đi lên theo đường này.



- Nhưng, Tiểu Kiều, chỗ này nào có đường?



Liễu Mộng cảm thấy rất khó hiểu, sau đó nàng ồ lên:



- Kỳ quái, chỗ đó có một căn nhà gỗ.



Kiều Tiểu Kiều cũng thấy căn nhà gỗ kia, nàng trầm mặc một lúc, sau đó khẽ nói:



- Chị Mộng, căn nhà kia có lẽ là do chồng làm nên.