Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1019 : Thủ hạ của tôi giết chết hắn

Ngày đăng: 04:55 20/04/20




Ninh Khiết thấy rõ trên màn hình là ba cảnh sát đang đứng ngoài cửa, hai nam một nữ, dẫn đầu là một cảnh sát trung niên, khoảng bốn mươi, vóc dáng không cao, có hơi gầy. Sau lưng hắn là một hai cảnh sát hơn hai mươi tuổi, nam thì phong nhã, nữ xinh đẹp, hai người này đứng chung giống như một cặp tình nhân.



- Là ai vậy?



Ninh Khiết mở hệ thống đối thoại, nàng hỏi một câu.



- Tôi là tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố Cảng Thành Sử Kình Tùng, đây là giấy chứng nhận của tôi.



Tên cảnh sát trung niên lấy ra một giấy chứng nhận đưa lên camera:



- Bọn họ là thủ hạ của tôi, chúng tôi đến đây tra án, xin mở cửa dùm.



Ninh Khiết nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:



- Cảnh sát đến, có cho bọn họ vào không?



- Bọn họ muốn vào thì cho vào.



Hạ Thiên cũng không quan tâm.



Ninh Khiết có chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn phải mở cửa, ba cảnh sát nhanh chóng đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Xấu hổ quá, quấy rầy hai vị rồi.



Tên cảnh sát trung niên tự xưng là Sử Kình Tùng có vẻ rất khách khí, điều này cũng không có gì kỳ quái, bọn họ đều biết rõ, chỗ này bình thường đều là người không thể đắc tội. Chỉ cần gặp chuyện không may cũng là phú hào, cục trưởng tự mình nói bọn họ phải xử lý cho thích đáng, vì thế bọn họ mới không thể không đến đây.



- Tổ trưởng Sử, có gì anh cứ nói.



Ninh Khiết thản nhiên nói:



- Chúng tôi không thích bị quấy rầy.



Ninh Khiết trước kia cũng có một khoảng thời gian làm người giàu có, nàng biết rõ lúc nào nên tự cao tự đại, cũng biết không nên khách khí với cảnh sát, nếu nàng khách khí thì bọn họ sẽ nghi ngờ.



- Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?



Sử Kình Tùng dùng giọng có chút khách khí hỏi.



- Tôi họ Ninh.



Ninh Khiết thản nhiên nói:



- Tổ trưởng Sử, anh nói chuyện chính sự đi.



- Ninh tiểu thư, xin hỏi cô có biết Trì Nhân Phong tiên sinh không?



Sử Kình Tùng cuối cùng cũng mở miệng hỏi vấn đề mấu chốt.



- Trì Nhân Phong?



Ninh Khiết có chút ngạc nhiên:



- Tổ trưởng Sử, chúng tôi vừa đến Cảng Thành chưa lâu, căn bản không có người quen ở đây, còn Trì Nhân Phong gì đó, chúng tôi càng không quen.



- Ninh tiểu thư, cô xác nhận không biết Trì Nhân Phong sao?



Sử Kình Tùng hỏi một câu:



- Sáng nay các người vừa gặp mặt nhau mà?


Sử Kình Tùng tuy cảm thấy Hạ Thiên nói hươu nói vượn nhưng vẫn muốn hỏi, đối với hắn thì không phải làm tìm được hung thủ hay không, quan trọng là làm sao quay về báo cáo công tác.



- Biết chứ, một tên là Hắc Vô Thường, một tên là Bạch Vô Thường, còn có một tên là Câu Hồn Sứ Giả. Thật ra tôi cũng không biết quá rõ, nhưng tôi là tử thần chuyển thế, bọn họ là thủ hạ của tử thần, chính là thủ hạ của tôi.



Hạ Thiên lười biếng nói.



- Chồng, tử thần là phương Tây, Hắc Bạch Vô Thường là phương Đông, mà thuộc hạ của tử thần cũng chưa chắc là Hắc Bạch Vô Thường.



Ninh Khiết nói một câu.



- Vậy à?



Hạ Thiên trừng mắt:



- Sao có người nói tử thần và Diêm Vương là một người?



- Tống tiên sinh, Ninh tiểu thư, các người đang đùa giỡn chúng tôi sao?



Sử Kình Tùng cuối cùng cũng không nhịn được phải nổi giận, lúc này hắn đã nhận định hai người kia căn bản đang nói hươu nói vượn.



- Này, ông có bệnh sao? Ai rảnh đùa giỡn với ông? Được rồi, bây giờ các người có thể đi ra, nếu không tôi đánh văng ra.



Hạ Thiên bất mãn nói.



- Anh đừng quá kiêu ngạo, có tiền thì ngon sao?



Nữ cảnh sát tên là Phương Lam chợt mất kiên nhẫn:



- Có tin tôi bắt hai người về cục cảnh sát không?



- Không tin, cô dám bắt tôi thì Hắc Bạch Vô Thường sẽ đến tìm cô.



Hạ Thiên không cho là đúng.



- Tôi muốn xem Hắc Bạch Vô Thường là thứ gì?



Phương Lam cuối cùng cũng nổi giận, nàng cầm còng tay muốn lao về phía Hạ Thiên:



- Bây giờ tôi sẽ bắt anh về cục cảnh sát.



- Phương Lam.



Sử Kình Tùng quát lớn, hắn nổi giận:



- Rốt cuộc cô là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?



- Tổ trưởng, bọn họ quá kiêu ngạo.



Phương Lam căn giận nói, bộ dạng không cam lòng.



- Tống tiên sinh, Ninh tiểu thư, xấu hổ quá, quấy rầy các người rồi.



Sử Kình Tùng nói một câu với Hạ Thiên và Ninh Khiết, sau đó hắn quát lên với Phương Lam:



- Chúng ta đi.