Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1033 : Mượn bốn đồng trả lại bốn mươi ngàn

Ngày đăng: 04:55 20/04/20




Lục Huy trợn mắt há mồm, nửa ngày sau cũng không nói ra lời, người này đông cứng như băng mà không có việc gì sao? Nghe lời của đối phương thì giống như đang ngủ vậy?



Tên bác sĩ cũng choáng váng, có chuyện gì sao? Vừa rồi hắn còn tưởng rằng người này khó có cơ hội được cứu sống.



- Này, mấ giờ rồi?



Tên thanh niên lúc này hỏi mọt câu.



- Bảy rưỡi!



Lúc này Lục Huy mới kịp phản ứng, sau đó hắn nhanh chóng nói:



- Nếu cậu đã không sao, tôi đi trước, tôi còn phải đi làm.



- Bảy rưỡi sao, tôi cũng phải quay về, vợ quỷ keo kiệt sợ rằng đang rất nôn nóng.



Tên thanh niên đúng là Hạ Thiên, hắn dùng vài giờ mới hấp thu hết một phần âm hỏa, nhưng khi đó hầu như hắn hết sạch băng hỏa linh khí, vì thế hắn không thể dùng băng hỏa linh khí khôi phục cơ thể, chỉ còn cách ngủ gục tại chỗ.



Lục Huy vừa rồi đụng vào nửa thân thể có âm hỏa của Hạ Thiên, vì vậy mới cho rằng hắn đã đông cứng, nhưng thực tế thì Hạ Thiên sau khi ngủ một giấc đã hồi phục khá nhiều băng hỏa linh khí, bây giờ thể lực cũng căn bản khôi phục trở lại.



- Đợi chút, hai người ai trả thù lao?



Khi thấy Hạ Thiên và Lục Huy đều muốn đi thì tên bác sĩ kia hô lên, mà xe cứu thương lúc này cũng đã chạy đến chặn ngang đường:



- Hai người ai trả tiền công?



Lục Huy nghe vậy thì sững sờ:



- Tiền gì?



- Là anh gọi xe cứu thương phải không?



Tên tài xế nhìn Lục Huy:



- Xe chúng tôi chạy đi một lần là hai trăm, hai người thương lượng đi, tiền này là ai trả?



- Này, tôi không ngồi xe của các người, sao phải trả tiền?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên lái xe.



Lục Huy cũng khó thể ngờ:


Nhưng dù cảm thấy Hạ Thiên không có việc gì thì Ninh Khiết vẫn lo lắng, vì hoạn nạn gặp chân tình, Ninh Khiết cảm thấy mình và Hạ Thiên bây giờ là vợ chồng cùng chung hoạn nạn. Tất nhiên thời gian bọn họ ở với nhau cũng không tệ, nếu nói một cách tương đối thì bọn họ phải ẩn nấp hành tung.



Ninh Khiết đi tới đi lui trong phòng khách, bây giờ là buổi sáng, Hạ Thiên còn chưa về, nàng cũng muốn ra ngoài tìm, nhưng nàng nên đi tìm ở đâu?



Khi Ninh Khiết đang cảm thấy cực kỳ lo lắng thì chuông cửa vang lên.



Ninh Khiết lập tức vui vẻ, nàng chạy vội ra cửa, đi ra cửa lớn và mở cửa ra xem. Lúc này cảm giác vui mừng của nàng biến mất, trong lòng thất vọng, vì người xuất hiện trước cửa không phải là Hạ Thiên, đó là một người phụ nữ còn trẻ, hơn nữa còn có vẻ quen mắt.



- Chào chị, xin hỏi chị là Ninh tiểu thư phải không?



Người phụ nữ thấy Ninh Khiết thì dùng giọng khách khí hỏi.



- Tôi là Ninh Khiết, chị là... ....



Ninh Khiết chợt không nhớ người này là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.



- Ninh tiểu thư, tôi là Cam Mẫn, chồng tôi là Nhâm Hiểu Phong, tôi muốn hỏi một chút, chồng chị, Tống thần y có ở nhà không?



Người phụ nữ trẻ vừa tự giới thiệu vừa nói rõ ý nghĩ của mình:



- Tống thần y đã cứu tôi, bây giờ tôi muốn chính miệng nói một tiếng cám ơn.



- Là chị à!



Ninh Khiết cuối cùng cũng nghĩ ra, khi đó ở bệnh viện nàng chỉ nhìn qua Cam Mẫn mà thôi, hơn nữa vẻ mặt Cam Mẫm cũng không được như bây giờ, nhìn qua có vẻ khác nhau, vì vậy nàng không nhớ ra ngay, nhưng bây giờ Cam Mẫn giới thiệu, nàng cũng có thể nhớ ra.



Ninh Khiết dừng lại một chút rồi nói thêm:



- Chồng tôi không có ở nhà, nhưng chị cũng đừng khách khí như vậy, cậu ấy đã thu tiền chữa bệnh từ trong tay chồng chị rồi.



- Ninh tiểu thư, chị ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chồng tôi vì muốn xem bệnh cho tôi mà không biết bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ cũng không thể cứu sống tôi. Lần này nhờ Tống thần y với y thuật cao siêu, nếu không bây giờ tôi vẫn là một người sống thực vật, tôi và chồng đều cảm tạ Tống thần y. Vốn Nhâm Hiểu Phong muốn cùng tôi đến nói lời cảm tạ nhưng anh ấy vừa có việc gấp, tôi chỉ có thể đến đây một mình.



Cam Mẫn tỏ ra rất chân thành, có thể thấy nàng thật sự biết ơn, điều này cũng là bình thường, dù là ai cũng không muốn sống đời thực vật.



- Chị vào nhà trước đã, chồng tôi sẽ trở về ngày thôi.



Ninh Khiết có chút chần chừ, sau đó mời Cam Mẫn vào cửa, nàng thấy người ta có lòng thành, cũng không nên để đứng ngoài cửa như vậy.