Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1080 : Cút đi

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




Cô gái này không tính là xinh đẹp, dù so sánh với Vệ Hiểu Đồng cũng thua kém khá nhiều, chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính, đủ để ra ngoài gặp người mà thôi. Nhưng nàng có vẻ rất điềm tĩnh, giọng nói cũng rất dịu dàng:



- Đúng vậy, anh, các anh chị đi chưa lâu thì em đã cho bố uống nửa bát thuốc, sau đó bố ngủ đến bây giờ, còn chưa tỉnh lại.



Cô gái dừng lại một chút rồi nói thêm:



- Anh, anh cãi nhau với bọn họ làm gì? Không phải anh đến Cảng Thành đón thần y đến sao? Hạ thần y đâu?



Cô gái trẻ tuy thấy trong phòng xuất hiện hai người xa lạ nhưng không cảm thấy trong số hai người đó thì ai là Hạ thần y, vì hai người kia đều có độ tuổi không hơn nàng, dù thế nào cũng không thể xem đó là thần y.



- Em gái, đây là Hạ thần y, đây là Ninh tiểu thư, là bạn gái của Hạ thần y.



Hứa Gia Thịnh vội vàng nói, sau đó hắn quay sang Hạ Thiên và Ninh Khiết:



- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, đây là em gái của tôi, là Hứa Gia Văn, những ngày qua em ấy đều chăm sóc cho bố tôi.



- À, xấu hổ quá.



Hứa Gia Văn vội vàng đứng lên, sau đó nàng cùng chào hỏi Ninh Khiết:



- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, là tôi thất lễ.



Hạ Thiên không quan tâm đến Hứa Gia Văn, hắn không có hứng thú với những người phụ nữ xấu hơn vợ mình, hắn chỉ nhìn ông lão trên giường bệnh rồi hỏi một câu:



- Ông ta là Hứa Thanh Sơn sao?



- Đúng vậy, Hạ thần y, là bố tôi, Hứa Thanh Sơn.



Hứa Gia Thịnh vội vàng gật đầu.



Hạ Thiên nhíu mày, sau đó hắn nhìn Hứa Gia Văn:



- Cô cho ông ấy uống thuốc gì?



- Sao?



Hứa Gia Văn chợt sững sờ, sau đó nàng vội vàng trả lời:


- Tôi là chỉ huy cao cấp Phương Trung Thiên của phòng cảnh sát Tây Cửu Long, hai vị nà là đồng sự của tôi, chúng tôi đến để điều tra một vụ cố ý đả thương, bây giờ làm phiền hai người xuất trình chứng minh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Tránh đường, đừng cản đường của tôi.



Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.



- Tiên sinh, làm phiền anh hợp tác một chút... ....



Phương Trung Thiên lại có vẻ rất kiên nhẫn, ít nhất đến lúc này cũng không tức giận.



- Cút ngay.



Hạ Thiên lại rất tức giận, hắn làm phiền nhất là có người cản đường:



- Nếu không cút ra thì tôi sẽ cho ăn đòn.



- Này, anh nói vậy được sao?



Một cô gái còn trẻ đứng sau lưng Phương Trung Thiên mở miệng nói.



Phương Trung Thiên cũng thật sự nổi giận:



- Vị tiên sinh này, chúng tôi có chứng cứ anh cố ý đả thương người khác, nếu anh không phối hợp, chúng tôi sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.



- Cút đi.



Một tiếng quát khẽ vang lên, nhưng âm thanh này lại không vang lên từ trong miệng Hạ Thiên.



Nghe được âm thanh này dù là Hứa Gia Phú, Hứa Gia Hưng, hay những người còn lại của Hứa gia đều không khỏi kinh hoàng, sau đó cùng nhìn lên lầu hai, Hứa Gia Thịnh cũng không ngoại lệ. Sau khi đưa mắt lên nhìn thì vẻ mặt Hứa Gia Thịnh chợt vui mừng như điên, vẻ mặt đám người Hứa Gia Hưng và Hứa Gia Phú thì có chút mất tự nhiên.



Một ông lão được một cô gái hơn hai mươi đỡ xuống cầu thang, lúc này ông lão nói:



- Phương Trung Thiên, mang người của anh cút khỏi Hứa gia cho tôi.