Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1093 : Để lại nụ hôn của chị

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




- Sao?



Hạ Thiên lập tức tỉnh táo lại, hắn nhảy dựng khỏi mặt đất rồi dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Tống Ngọc Mị:



- Vợ Mị Mị, tôi chỉ muốn chị ngủ cùng tôi một chút mà thôi, chị sao lại tức giận mà muốn quay về thủ đô?



- Sao cậu lại ngủ trên mặt đất?



Tống Ngọc Mị không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng tức giận hỏi:



- Nếu có vấn đề gì thì sao?



- Vợ Mị Mị, tôi biết rõ chị quan tâm đến tôi, nhưng chị cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bị cảm, đừng nói là ngủ trên mặt đất, dù tôi ngủ trên băng cũng không có vấn đề gì.



Hạ Thiên nghiêm trang nói:



- Chị đang tu luyện ở trên này, tất nhiên tôi phải ở đây hộ vệ, nếu không có người tiến lên quấy rối sẽ không tốt, vì vậy tôi mới ngủ ở đây.



- Cậu ngủ đây vì sợ người khác quấy rối tôi sao?



Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ.



- Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ nói, khi tu luyện Phiêu Miễu tâm pháp thì không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ chẳng tốt, sẽ tẩu hỏa nhập ma.



Hạ Thiên ra vẻ rất chuyên chú:



- Vì vậy, vợ Mị Mị, sau này chị cũng đừng nên tùy tiện tu luyện, nếu không bị tẩu hỏa nhập ma thì rất phiền.



- Tôi biết rồi.



Tống Ngọc Mị không khỏi dịu dàng hơn, người đàn ông này có rất nhiều khuyết điểm nhưng hắn thật sự rất tốt với nàng.



Một người phụ nữ thường dễ dàng tha thứ cho những khuyết điểm của người đàn ông nhưng thường khó chấp nhận đối phương không tốt với mình, cũng như bây giờ, Tống Ngọc Mị thật ra có rất nhiều bất mãn với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không hề ghét hận hắn, thậm chí còn có chút quan tâm, ví dụ như vừa rồi, nàng thật sự lo lắng hắn nằm trên mặt đất sẽ sinh cảm lạnh.



- Vợ Mị Mị, vậy sao chị quay lại thủ đô?



Hạ Thiên lúc này lại hỏi, hắn cảm thấy Tống Ngọc Mị đã không còn giận, vì vậy nàng sẽ không cần đi mới phải.



- Tôi phải về.



Tống Ngọc Mị lại lắc đầu.



Hạ Thiên lập tức buồn bực:




Vân Thanh khẽ lên tiếng:



- Chồng, những ngày cậu mất tích, bên này xảy ra chút chuyện, nhưng bây giờ tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được, khi nào cậu về thì tôi sẽ giải thích sau, trước tiên cậu giúp bọn họ một chút là được.



- Chị Vân Thanh, chị không cần giải thích, chị nói tôi giúp anh ta, tôi sẽ giúp.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Được, cám ơn chồng, trước tiên tôi sẽ điện thoại cho Đàm Học Vũ, tôi cúp máy đây.



Vân Thanh nói một câu rồi cúp điện thoại.



Chưa đến hai phút sau đã có một người gọi đến.



- Chào, cậu là Hạ Thiên à? Tôi là Đàm Học Vũ.



Bên kia truyền đến một âm thanh khàn khàn.



- Là tôi, chị Vân Thanh đã nói với tôi, thế này đi, ông đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết tìm tôi, tôi ở tòa nhà 118.



Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn đã đồng ý với Vân Thanh, tất nhiên sẽ làm tốt chuyện này, còn quan hệ giữa Vân Thanh và Đàm gia, hắn không quan tâm.



- Được, tôi sẽ đến ngay.



Đàm Học Vũ lập tức có hơi phấn chấn.



- Đúng rồi, đưa đến chút quần áo, bây giờ anh ta đang rất bẩn, giống như ăn mày, tôi cũng không có quần áo cho anh ta thay đổi.



Hạ Thiên nhìn Đàm Uy rồi mở miệng nói.



- Được, tôi sẽ đưa đến.



Đàm Học Vũ tất nhiên sẽ đồng ý.



Hạ Thiên không nói gì nữa, hắn trực tiếp cúp điện thoại.



Nhưng điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, lần này là Ninh Khiết gọi đến.



- Chồng, bên này có chút tin tức về Dịch Tri Ngôn.



Điện thoại vừa nối thông thì Ninh Khiết nói ngay.