Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1099 : Hay là tự mình đi thôi

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




Màn đêm buông xuống, trong phòng khách biệt thự 118 ở khu Hồ Hương Tuyết, cặp chân dài của Ninh Khiết bắt đầu biểu diễn nhiều thế múa khác biệt. Khi những tư thế liên tục thay đổi thì tiếng nhạc cũng vang lên, dù đó không phải là lời ca của ca sĩ, nhưng dù sao đó cũng là tiếng nhạc cực kỳ dụ hoặc phát ra từ miệng nàng, đồng thời ghế sa lông cũng liên tục vang lên những âm thanh cọt kẹt như đệm nhạc cho nàng.



Thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã vài giờ trôi qua, lúc này đã đến chương nhạc cuối, tất cả dần trở nên yên tĩnh, chỉ mơ hồ vang lên tiếng thở dốc mà thôi.



Ninh Khiết lẳng lặng ghé lên người Hạ Thiên, nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực, dù bây giờ nàng có thể chất rất tốt nhưng cũng khó thể chống lại thế công của người đàn ông này.



Nhưng Ninh Khiết cũngg nhanh chóng được hưởng thụ cảm giác vô lực, vì nàng phát hiện mình thật sự rất thích cảm giác mất hết sức lực và ghé lên người Hạ Thiên, không cần nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng khong cần phải làm bất cứ điều gì, cảm giác rất buông lỏng. Thậm chí nàng còn ngạc nhiên phát hiện, đối với nàng thì sự việc vốn tiêu hao thể lực này lại giống như một lần vận động và được nghỉ ngơi vậy.



Đáng tiếc là cảm giác thoải mái của Ninh Khiết đã nhanh chóng bị một chiếc điện thoại phá vỡ, nàng cầm lấy điện thoại, nàng vô tình phát hiện bây giờ đã hơn mười giờ, mà người điện thoại đến chính là Sử Kình Tùng.



- Tổ trưởng Sử, sự việc đã xong chưa?



Ninh Khiết mở miệng hỏi, trong lòng cảm thấy không đúng, làm một việc nhỏ như vậy cũng không cần lâu như thế chứ?



Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút xấu hổ của Sử Kình Tùng:



- Thật xin lỗi, Ninh tiểu thư, có chút phiền toái, chúng tôi bị đám bảo vệ ở câu lạc bộ Thiên Vương chống lại, tạm thời hai bên đang giằng co, chúng tôi yêu cầu trợ giúp nhưng người đến lại là Lý Tư, tên này đứng về phía câu lạc bộ Thiên Vương, yêu cầu chúng ta quay về cục. Cục trưởng cũng không có biện pháp, nói người bên trên tạo áp lực, điều này...Ninh tiểu thư, cô xem có nên để Tống thần y ra mặt gọi điện thoại hay gì đó không... ....



Sử Kình Tùng đã nói quá rõ, hậu trường của câu lạc bộ Thiên Vương quá cứng, hắn cũng không làm gì được, cần phải để Hạ Thiên ra mặt thu phục hậu trường của câu lạc bộ Thiên Vương.



- Vậy anh chờ chút, tôi sẽ điện thoại lại.



Ninh Khiết có chút mất vui, lúc này nàng cũng cảm thấy đám cảnh sát vô dụng, về phương diện khác lại cảm thấy nơi này quá ghê gớm, bảo vệ hộp đêm mà dám chống lại cả cảnh sát.



Ninh Khiết cúp điện thoại và khẽ hỏi Hạ Thiên:



- Chồng, cậu có cần điện thoại cho ai để giải quyết chuyện này không?



- Thôi khỏi, để tôi tự ra tay, đám cảnh sát kia chẳng làm gì ra hồn.



Hạ Thiên có chút buồn bực, việc này cuối cùng chính hắn cũng phải ra tay.



- Chồng, tôi đi với cậu không?



Ninh Khiết thật ra cũng không phải muốn đi, vì bây giờ nàng còn muốn được hưởng cảm giác tra tấn, cảm giác toàn thân mất hết sức lực.



- Không cần, chị cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi đi thu phục và sẽ quay lại.


Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sử Kình Tùng.



- Hạ thần y.



Sử Kình Tùng vội vàng đổi giọng, hắn đã hiểu, Hạ Thiên không muốn tiếp tục mai danh ẩn tính.



- Các người canh cửa, đừng cho bọn họ ra ngoài, tôi vào bên trong xử lý.



Hạ Thiên nói một câu với Sử Kình Tùng rồi nhìn Đàm Uy:



- Vào thôi, vào tìm bạn gái của chú.



- Vâng, anh rể.



- Vâng, Hạ thần y.



Sử Kình Tùng và Đàm Uy hầu như đồng thời lên tiếng, cùng lúc này Hạ Thiên nhấc chân bước vào bên trong.



Đám bảo vệ câu lạc bộ như gặp đại địch, nhưng bọn họ vẫn ngăn cản không lui. Một giây sau Sử Kình Tùng và đám cảnh sát được đưa đến đã nghe thấy những tiếng gào thét đau đớn và âm thanh hỗn loạn, ngay sau đó bọn họ phát hiện đám bảo vệ ngã hết xuống đất, không ai đứng lên.



- Ầm.



- Ầm!



Hạ Thiên đi vào câu lạc bộ, hắn liên tục đập phá, sau đó hô lên:



- Này, thằng ngu nào là ông chủ ở đây, lăn ra cho tao.



Câu lạc bộ vốn rất ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, tất cả âm thanh bị tắt đi, ôột phút sau mới có một đám người từ trên lầu đi xuống.



- Tôi là ông chủ ở đây, xin hỏi vị huynh đệ này là ai?



Đi đầu là một tên đàn ông có vết đao trên mặt, giọng điệu của hắn có vẻ rất hòa khí.