Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1125 : Thanh Phong Sơn có thể lên mạng

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




- Không biết, tôi còn chưa được gặp chị, sẽ không đi đâu cả.



Hạ Thiên trả lời ngay.



Triệu Vũ Cơ tuy hiểu Hạ Thiên không phải không gặp nàng thì sẽ không chịu đi, nhưng nàng nghe nói như vậy thì trong lòng cũng không nhịn được có chút cảm giác ngọt ngào, giọng điệu không khỏi trở nên dịu dàng:



- Vài ngày nữa tôi sẽ đến tìm cậu, qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ có một khoảng thời gian rãnh rỗi.



"Tết Nguyên Tiêu?"



Hạ Thiên tính toán và phát hiện hôm nay đã là ngày 13 tháng giêng, nói cách khác thì vài ngày nữa Triệu Vũ Cơ mới rãnh, như vậy hắn chỉ có thể ngồi đợi thôi sao?



- Vậy cũng được, qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ đến tìm chị.



Hạ Thiên sảng khoái đồng ý.



- Qua tết Nguyên Tiêu tôi sẽ điện thoại cho cậu.



Giọng điệu của Triệu Vũ Cơ vẫn có chút dịu dàng:



- Không nói nữa, tôi phải đánh cờ với ông, ông đang thúc giục.



- Được rồi, vợ Đại Yêu Tinh, tôi cúp điện thoại đây.



Hạ Thiên cũng không tiếp tục dây dưa, hắn chủ động cúp điện thoại.



Sau đó Hạ Thiên lại tiếp tục gọi điện thoại, lần này hắn gọi cho Tống Ngọc Mị, hắn muốn cho tất cả các bà vợ ở thủ đô biết, mình đã đến thủ đô.



Lần này điện thoại được chuyển rất nhanh, giọng nói ngọt ngào động lòng người của Tống Ngọc Mị cũng truyền vào trong tai Hạ Thiên:



- Nghe nói cậu đã đến thủ đô rồi phải không?



- Vợ Mị Mị, sao chị biết?



Hạ Thiên có chút kinh ngạc.



- Tôi còn biết cậu lại đánh người.



Tống Ngọc Mị nói có chút oán trách:



- Sao cậu lại thích đánh người như vậy? Có phải cậu có gì đó với Viên Thế Phong không?



- Tôi chỉ đạp hắn một cái mà thôi, tên ngốc kia rất đáng ghét.



Hạ Thiên thuận miệng giải thích một câu, sau đó hắn hỏi:



- Vợ Mị Mị, chị đang ở đâu?



- Tất nhiên tôi đang ở nhà.



Tống Ngọc Mị trả lời:


- Anh cảm thấy những chỗ vui đều là những nơi đàn ông thích đến.



Triệu Hiểu Trác coi như không thấy được Hạ Thiên:



- Em là nữ, hơn nữa còn nhỏ, không phù hợp với những chỗ đó.



- Em không còn nhỏ, em 16 tuổi rồi, cũng sắp 17.



Tiểu Yêu Tinh dùng ánh mắt mất hứng nhìn Triệu Hiểu Trác:



- Này, chỗ nào mà em không đến được? Anh đừng nói cả ngày đều mang gái đi chơi đấy nhé?



- À, cũng không phải, anh ngẫu nhiên cũng đi chơi với đàn ông … Con bà nó, nói sai rồi, anh nói đi chơi với đàn ông không phải như đi chơi với phụ nữ, là một kiểu khác … …



Triệu Hiểu Trác càng nói càng loạn, cuối cùng hắn nhìn Hạ Thiên:



- Con bà nó, đúng là gặp chú như là gặp Alexander, làm hại tôi nói lung tung.



- Anh có biện pháp cho chú khỏi nói lung tung.



Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.



- Biện pháp gì?



Triệu Hiểu Trác tuy thấy biện pháp của đối phương có hơn phân nửa là không tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được phải hỏi 1 câu.



- Anh có thể biến chú thành kẻ câm, sau này khỏi cần lên tiếng, coi như hết nói lung tung.



Hạ Thiên lười biếng trả lời.



- Con bà nó, biết ngay chú không có biện pháp nào tốt.



Triệu Hiểu Trác vô thức lùi về phía sau 2 bước, sau đó hắn quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh:



- Yêu Yêu, có phải em xem trọng đàn ông của mình hơn anh không? Đừng để hắn làm bậy với anh đấy.



- Anh sợ cái gì? Chồng chỉ biết làm bậy với em, sẽ không làm bậy với anh, vì anh ấy không có hứng với đàn ông.



Tiểu Yêu Tinh bĩu môi:



- Đừng nói nhảm nữa, mau mang em đi chơi, em thật sự vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi.



Triệu Hiểu Trác thật sự rất khổ sở, cũng không tìm ra chỗ nào vui vẻ, cuối cùng hắn không còn cách nào khác mới cẩn thận hỏi:



- Điều này… Yêu Yêu, thật ra trước đó tiểu Lạc nói muốn đi trược băng, em có muốn đi không?



Yêu Yêu đang định nói thì đột nhiên 1 âm thanh vang lên:



- Triệu Hiểu Trác buông Tần Hiểu Lạc ra.