Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 113 : Lỗ tai ngàn mét
Ngày đăng: 04:40 20/04/20
- Chị gái, làm phiền chị xem lại, cũng không nhất định có người lên xe, chuyện gì không bình thường cũng được.
Lãnh Băng Băng vẫn còn chưa hết hy vọng.
Đáng tiếc, người phụ nữ kia suy xét cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, vẻ mặt rất xấu hổ:
- Thật xin lỗi, nữ cảnh sát, tôi thật sự không rõ, không bằng chị đi hỏi người khác.
- Vậy cũng được, cám ơn chị gái.
Lãnh Băng Băng có chút thất vọng, tuy cửa ra vào thường có rất nhiều người nhưng những kẻ đứng cố định ở bên ngoài là rất ít. Nàng đã cẩn thận xem xét, gần khu vự này không có camera, nếu muốn biết có người tiếp xúc chiếc xe kia hay không là rất khó.
Ngay sau đó Lãnh Băng Băng lại hỏi mười mấy người nhưng không thu hoạch được gì, khi rơi vào đường cùng thì nàng cũng chỉ còn cách bỏ đi. Lúc này nàng chở Hạ Thiên trực tiếp đi về bệnh viện Phụ Nhất.
Có hai cảnh sát đứng canh gác ở lối đi nhỏ ngoài phòng bệnh của Vân Thanh, mà ở bên trong, Lý Bình đang cùng tán gẫu với nàng. Sau sự việc bọn cướp bắt con tin ở bệnh viện thì Lý Bình rất coi trọng những sự việc tương tự, hơn nữa lúc này là bảo vệ Vân Thanh, tất nhiên hắn phải tự mình ra trận, cũng không dám lười biếng.
- Đội trưởng, Hạ Thiên, các người đã tới.
Khi thấy hai người Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên cùng nhau đi đên thì Lý Bình không khỏi có chút buồn bực, hôm nay hắn còn chưa quay về đồn, tất nhiên sẽ không biết những chuyện đã phát sinh.
- Lý Bình, anh ra ngoài, tôi có chút chuyện cần nói riêng với luật sư Vân.
Lãnh Băng Băng lại quay sang Hạ Thiên, bộ dạng giống như mới phát hiện ra sự hiện diện của hắn:
- Sao cậu còn lẽo đẽo theo tôi?
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn chưa tan tầm, tất nhiên tôi phải theo chị.
Hạ Thiên ra vẻ rất đương nhiên.
- Điều này có liên quan gì đến tôi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không tan tầm thì sao tôi về nhà được?
- Ai nói sẽ cùng về nhà?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức, người này không muốn buông tha cho mình sao?
Lãnh Băng Băng phất phất tay mà không muốn tiếp tục dây dưa với Hạ Thiên:
- Tóm lại cậu ra ngoài trước, tôi và luật sư Vân có chuyện cần thương lượng.
- Được rồi, tôi sẽ chờ chị cùng đi.
Hạ Thiên đáp ứng rất sảng khoái, sau đó hắn cùng Lý Bình rời khỏi phòng bệnh.
- Cậu nghe ai nói đến cái tên này?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, vừa rồi chị nói với chị Vân Thanh mà.
- Cái gì?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Vừa rồi cậu nghe lén sao?
- Không có.
Hạ Thiên cảm thấy rất oan uổng:
- Tai tôi rất thính, dù cách xa nhưng tôi vẫn nghe thấy, hai người nói chuyện khá gần, tất nhiên tôi nghe thấy rõ ràng.
- Sao cậu không nói mình có thiên lý nhĩ?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên chân thành uốn nắn:
- Cảnh sát tỷ tỷ, không phải là thiên lý nhĩ, phải là tai ngàn mét. Nếu tôi chăm chú thì những người nói chuyện trong phạm vi ngàn mét đều rõ ràng.
Lãnh Băng Băng chợt im lặng, lưu manh này rốt cuộc có phải là người không? Hắn không phải là yêu quái đấy chứ?
Hạ Thiên cũng truy vấn:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn chưa nói cho tôi biết, Kỷ Nam rốt cuộc là ai? Sao chị Vân Thanh lại sợ hắn?
Lãnh Băng Băng chậm rãi thở ra một hơi, nàng dùng giọng trầm thấp nói:
- Kỷ Nam là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Bình Hải.
- À, chỉ là phó chủ tịch mà thôi, chị Vân Thanh sợ hắn làm gì?
Lãnh Băng Băng chợt sinh ra một xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, phó chủ tịch tỉnh thôi là sao? Nghe lời này thì người ta còn tưởng hắn là chủ tịch nước.
- Cậu ngu thật hay giả vờ ngu?
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu có biết một phó chủ tịch thường vụ tỉnh có bao nhiêu quyền lợi không? Dù là Vân Thanh thì người ta chỉ cần nói một câu cũng rơi vào tình cảnh sống chết khó lường.
Hạ Thiên có chút không cho là đúng, Nhị sư phụ đã từng xử lý hai lão tổng thống