Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1130 : Cô ấy cầm của anh một cái ví

Ngày đăng: 04:56 20/04/20




Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cô gái được gọi là người đẹp, sau đó hắn khẽ gật đầu:



- À, đúng là cô ta sao? Ánh mắt của Tam sư phụ thật sự khó thể chê, cô gái này không có cái gì được gọi là xinh đẹp, trang điểm vào trông như quỷ.



- Thúi lắm, cô ta đã tính là xinh đẹp rồi.



Lữ Nhân liếc mắt:



- Đi đi, đến giúp ta lấy ví tiền về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Sao phải là tôi đi?



Hạ Thiên thật sự không muốn:



- Sư phụ không thể tự mình đi sao?



- Sư phụ dạy đệ tử làm con mẹ gì, để sai chứ làm gì? Ngươi là đệ tử của ta, chuyện nhỏ nhặt phải do ngươi đi làm?



Lữ Nhân nói năng đầy lý lẽ và hùng hồn.



- Tôi thấy sư phụ sợ xấu hổ thì có.



Hạ Thiên trừng mắt nhìn Lữ Nhân 1 lúc, sau đó bất mãn nói.



Lữ Nhân không khỏi đỏ mặt, lão thật sự cảm thấy xấu hổ, nếu không thì cũng chẳng gọi Hạ Thiên đến giúp làm gì.



- Được rồi, đến giúp sư phụ lấy lại cái ví.



Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên đi về cô gái kia.



Cô gái vừa mới uống 1 ly rượu ở quầy bar, nàng đang tìm bàn để ngồi, lúc này Hạ Thiên đã ngồi xuống đối diện với cô gái.



Với tiêu chuẩn của Hạ Thiên thì người phụ nữ này thật sự không xinh đẹp, tất nhiên với ánh mắt của người thường thì người phụ nữ này là không tệ, vì tuổi không lớn, có lẽ chưa quá 21, dáng người khá tốt, gương mặt cũng ngon. Nhưng có lẽ vì sống về đêm quá nhiều mà làn da không tốt, vì vậy mà có thể nói là trang điểm dầy đặc.



Người phụ nữ này vừa uống rượu vừa đảo mắt khắp 4 phía giống như tìm con mồi, Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào nàng 1 lúc lâu, cuối cùng nghĩ mãi mà không rõ vì sao nguời phụ nữ này lại ngốc đến như vậy, tối qua trộm tiền của sư phụ hắn, tối nay còn xuất hiện ở đây.



- Anh đẹp trai, nhìn chằm chằm vào em lâu như vậy, chẳng lẽ muốn mời em 1 ly sao?



Người phụ nữ cuối cùng cũng chuyển mắt lên người Hạ Thiên.



- Đưa cái ví tối qua lấy được ra đây, nếu không tôi đảm bảo sau này cô đừng hòng uống rượu được nữa.



Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng nói.



Người phụ nữ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó nàng lập tức bình tĩnh trở lại:



- Tôi không biết anh nói gì? Có phải anh nhận lầm người rồi không?



- Cô nhìn sang phía bên kia đi.



Hạ Thiên chỉ Lữ Nhân cách đó không xa.



Người phụ nữ nhìn Lữ Nhân, sau đó nàng hiểu chính chủ đã đến đòi nợ.



- Nếu ông ta bị mất ví, chưa chắc do tôi lấy, tóm lại tôi không lấy ví của ông ta.



Người phụ nữ vẫn không thừa nhận.
- Thiên ca, anh chờ đây 1 chút, em sẽ tự mình đi theo cô ta, sẽ tìm cái ví về cho anh ngay.



Tạ Hiểu Phong tiếp tục cung kính nói với Hạ Thiên.



- Được rồi, tốt nhất là nhanh lên.



Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn dặn 1 câu:



- Này, không nên hỏi cô ta vì sao lấy được cái bóp, và cũng nói cho người phụ nữ kia đừng nói lung tung, nếu không anh sẽ làm cho cô ta câm nín luôn, hiểu chưa?



- Yên tâm đi, Thiên ca, chúng ta sẽ không nói lung tung.



Tạ Hiểu Phong vội vàng gật đầu, trong lòng thật sự có chút mê hoặc. Hắn cũng hiểu những hoạt động của Châu Châu ở quán bar, cũng biết nàng thường hay lấy bóp của khách hàng, nhưng Thiên ca sao lại dây dưa với loại gái này? Mà sao ví của Thiên ca lại ở trong tay Châu Châu?



Tất nhiên Tạ Hiểu Phong sẽ không dám hỏi nhiều, hắn chỉ mang theo Châu Châu và vài tên thủ hạ rời khỏi quán bar. Dù là thế nào cũng phải tìm cho ra cái ví, dù nén vào thùng rác cũng phải nhảy vào lấy ra.



Còn Hạ Thiên thì đến ngồi bên cạnh Lữ Nhân, hắn khẽ nói 1 câu:



- Tam sư phụ, sau này sư phụ đừng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy nữa.



- Tiểu tử, lại ăn sạch 2 nhà hắc bạch ở thủ đô sao?



Lữ Nhân lại có vẻ khá kinh ngạc.



- Tôi ở nơi nào mà chẳng vậy?



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Tôi cũng không giống sư phụ, tán gái mà chạy đến tìm tiểu thư, còn để người ta trộm ví.



Vẻ mặt Lữ Nhân biến thành màu đen, tiểu tử này sao nói khó nghe như vậy? Cái gì là tán gái mà đến tìm tiểu thư? Cô gái kia là quân trộm cắp, sao lại là tiểu thư?



Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lữ Nhân 1 lúc rồi nói 1 câu:



- Tam sư phụ, có phải sư phụ rất cần đàn bà không? Vậy thì con giúp cho, tìm cho sư phụ 1 cô, tuy không phải là người đẹp thật sự, nhưng đối với ánh mắt không cao của sư phụ, con có thể tìm cho sư phụ cô nàng tốt hơn cô gái vừa rồi.



- Tiểu Tử, ngươi xem Tam sư phụ là ai? Ta tán gái còn cần ngươi hỗ trợ sao? Nhớ năm xưa mỗi lần trực đêm ta đều không về tay không … …



Lữ Nhân dựng râu trừng mắt nói.



Hạ Thiên không đợi Lữ Nhân nói xong mà dùng tay chỉ vào cách đó không xa:



- Này, Tam sư phụ, sư phụ nhìn kìa? Người ta nhìn có vẻ là gái đàng hoàng, sư phụ đi cua đi.



Lữ Nhân nhìn sang bên kia, nơi đó thật sự có 1 thiếu phụ xinh đẹp, nhìn có vẻ cô đơn, tâm tình không vui. Tuy lão bất mãn Hạ Thiên không tôn kính sư phụ, nhưng cũng không thể không thừa nhận ánh mắt của Hạ Thiên khá tốt, thiếu phụ xinh đẹp kia thật sự mạnh hơn hắn rất nhiều.



- Tiểu tử, đó là gái đàng hoàng sao?



Lữ Nhân nhịn không được phải hỏi.



- Dù sao cũng không phải là tiểu thư, Tam sư phụ mau đến đi, nếu không người khác sẽ chú ý, bên kia có 2 người đàn ông đang chú ý đến cô ấy.



Hạ Thiên thúc giục.



-o0o-