Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1148 : Không thể nhẫn nhịn

Ngày đăng: 04:57 20/04/20




Lúc này Mị Nhi cũng rất hận kẻ phát minh ra bom, nàng càng không biết vì sao ở thủ đô có nhiều bom như vậy, nàng mới đi ăn sáng mà đã có người gài bom trong phòng, nếu không phải tốc độ phản ứng của nàng rất nhanh, sợ rằng nàng sẽ bị bom nổ chết



- Đùng, đùng, đùng!



Những tiếng súng vang lên liên tục làm Mị Nhi biết mình không thời gian buông lỏng, nàng còn chưa kịp đứng vững thì 1 tên đàn ông đã xách súng nhả đạn liên tục.



- Ầm!



Mị Nhi ôm Hạ Thiên phá vở cửa 1 căn phòng phóng vào, tạm thời tránh đi hỏa lực. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Á!



Trong phòng có người, là 1 cặp nam nữ trần như nhộng, đột nhiên cửa bị phá, người phụ nữ không khỏi kêu lên kinh hoàng.



Động tác của Mị Nhi cũng không ngừng, nàng căn bản không quan tâm đến cặp nam nữ trên giường mà trực tiếp ôm Hạ Thiên nhảy ra cửa sổ. Nàng nhảy ra khỏi cửa sổ nhưng không rơi xuống bên dưới mà bám lấy tường leo lên trên, chỉ sau vài giây nàng đã đưa Hạ Thiên lên sân thượng.



Sau khi ổn định cơ thể thì Mị Nhi lấy điện thoại ra, nàng gọi đi:



- Tôi ở mái nhà khách sạn Đô Thành, phái 1 chiếc trực thăng đến đây ngay.



Mị Nhi cúp điện thoại rồi nhìn Hạ Thiên:



- Đối phương xem ra đã sớm có chuẩn bị, chúng ta không biết bọn họ có bao nhiêu người, bây giờ cậu lại không thể ra tay, vì vấn đề an toàn chúng ta nên rời khỏi đây, trở lại căn cứ Ám tổ, sau đó tôi sẽ đi đuổi bắt những kẽ này.



- Vợ Mị Nhi, về căn cứ của Ám tổ thì chúng ta có ở cùng 1 chỗ với nhau không?



Hạ Thiên chăm chú hỏi.



Mị Nhi lập tức chán nản, người này là thế nào, đến lúc này còn quan tâm đến vấn đề đó sao?



Mị Nhi tức giận quyết định không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng cảnh giác nhìn đến lối lên sân thượng, đề phòng có kẻ đi lên.



Hai phút sau có 1 chiếc trực thăng từ phương xa phóng đến, Mị Nhi không khỏi thở ra 1 hơi.



- Chiếc máy bay này đến nhanh vậy.



Hạ Thiên lầm bầm nói.



Mị Nhi chợt ngây người, nàng cảm thấy có gì đó không đúng nên ngẩng đầu nhìn chằm chằm. Khi trực thăng bay đến càng gần thì giọng điệu của Mị Nhi chợt biến đổi, nàng vội vàng ôm Hạ Thiên:



- Mau rời khỏi đây ngay, đó không phải là trực thăng của Ám tổ.



Mị Nhi kéo Hạ Thiên chạy đến lối cầu thang đi xuống, vì nơi đây là độ cao 20 tầng, nàng cũng không dám trực tiếp phóng xuống.



- Đùng, đùng, đùng… …



Tiếng súng vang lên dữ dội, lối xuống chợt xuất hiện 1 họng súng và liên tục nhả đạn chặn đường tiến của Mị Nhi, vì vậy mà Mị Nhi không khỏi kéo Hạ Thiên quay lại tìm kiếm chỗ tránh đạn.



- Đùng, đùng, đùng… …



Tiếng súng càng thêm dữ dội, lần này lại đến từ không trung, trên máy bay có người xạ kích liên tục xuống dưới, mà tập kích từ trên không mới là trí mạng, vì Mị Nhi căn bản là không thể tìm được công sự che chắn.



- Gặp quỷ.



Mị Nhi thầm mắng 1 tiếng:


- Tóm lại cậu thích làm gì cũng được, tôi không quan tâm đến sống chết của cậu.



Mị Nhi nói xong thì đi ra đại sảnh, Hạ Thiên đuổi theo đến bên ngoài thì nghĩ thế nào lại dừng lại.



Hạ Thiên nhìn về phía Mị Nhi đi mất mà lầm bầm:



- Lừa vợ là rất tốt, nhưng vợ mà phát hiện ra thì thật sự không tốt.



Hạ Thiên duỗi lưng rồi bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo, bây giờ không có vợ Mị Nhi ở bên cạnh, coi như phiền toái sẽ ngày càng nhiều.



Tuy vừa rồi Hạ Thiên đã bộc lộ ra thực lực chân chính, nhưng tất cả những người thấy được đều chết sạch trừ Mị Nhi, mà Mị Nhi cũng sẽ không nói ra. Vì vậy đám ngu ngốc ở thủ đô sẽ cho rằng hắn vẫn là 1 kẻ bình thường.



Điện thoại gọi đến, Hạ Thiên lấy ra xem, thì ra là Mộc Hàm, tất nhiên hắn sẽ nhận điện thoại không chút do dự.



- Chồng, không sao chứ?



Điện thoại vừa nối thông thì Mộc Hàm đã ân cần hỏi:



- Tôi nghe nói ở khách sạn Đô Thành vừa phát sinh 1 vụ nổ, có cả bắn súng… …



- Vợ, tôi không sao, nhưng vợ Mị Nhi đã nổi giận.



Hạ Thiên có chút bực bội:



- Bây giờ chị ấy không quan tâm đến tôi, nói rằng tôi lừa gạt.



Mộc Hàm nghe rõ tình huống Hạ Thiên thuật lại trong điện thoại thì dịu dàng an ủi:



- Chồng, cậu đừng lo, Mị Nhi tức giận nói không quan tâm đến cậu, thật ra chị ấy đến bảo vệ đã nói rõ tất cả, cậu yên tâm, tôi sẽ đi khuyên, vài ngày nữa sẽ không có gì.



- Vợ, tôi cũng biết vợ Mị Nhi không tức giận, nhưng tôi phát hiện bây giờ rất nhàm chán.



Hạ Thiên vô tình nói.



- Chồng… Hay tôi quay lại.



Mộc Hàm chần chừ nói.



Hạ Thiên có chút động lòng nhưng suy nghĩ rồi từ chối:



- Vợ, đợi vài ngày nữa đã, tôi thấy đám ngốc kia sắp xuất hiện càng nhiều hơn.



Hạ Thiên vừa dứt lời thì bên cạnh đã vang lên âm thanh:



- Hạ Thiên, mày không lo chạy đi sao?



- Vợ, lại 1 thằng ngu chạy đến, trước tiên cúp điện thoại đã.



Hạ Thiên nói 1 câu rồi cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn:



- Chú mày là thằng ngu nào?