Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1153 : Viên Thiên Chính

Ngày đăng: 04:57 20/04/20




- Chú cũng họ Viên sao?



Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn xác nhận người đàn ông áo bào xám có quan hệ với Viên gia, đồng thời hắn cũng có thể xác nhận tên này chính là người mà chị Mộng từng nhắc đến, vì người này vừa mở miệng đã nhắc đến Thanh Phong sơn.



- Đúng vậy, tôi họ Viên.



Viên Thiên Chính thản nhiên nói:



- Tôi biết cậu là Hạ Thiên, nhưng tôi càng muốn biết, có phải cậu đến từ Thanh Phong sơn?



- Anh từ đâu tới không liên quan đến chú.



Hạ Thiên lười biếng nói:



- Nhưng anh cũng mặc kệ chú từ đâu đến, bây giờ chú tốt nhất nên đứng cách xa anh ra một chút.



- Hạ Thiên, bây giờ mày từ đâu đến cũng không muốn thừa nhận sao?



Viên Thế Tài cười lạnh một tiếng:



- Nhưng không sao, tao sẽ nhanh chóng để mày thừa nhận.



- Các người muốn làm gì?



Sở Dao dùng ánh mắt hung hăng nhìn Viên Thế Tài:



- Ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ một đao chém chết.



- Cô chưa có bản lĩnh này.



Viên Thế Tài dùng ánh mắt khinh thường nhì Sở Dao:



- Nếu cô thức thời thì bây giờ nên đứng cách Hạ Thiên ra một chút, tôi còn có thể tha cho cô một mạng, nếu cô thật sự cảm thấy không làm được, tôi đây không sợ nói cho cô biết, đối với một người phụ nữ như cô thì sẽ là mục tiêu tranh cướp của đám người ở Địa Hạ Thiên Đường.



- Mẹ mày mới là người mà đám Địa Hạ Thiên Đường muốn đoạt!



Sở Dao mở miệng mắng ngay:



- Không đúng, mẹ mày nhất định là rất xấu, cùng lắm chỉ có thể nhắm mắt đưa chân mà thôi.



Địa Hạ Thiên Đường chính là một câu lạc bộ nổi tiếng ở thủ đô, nghe nói tố chất của tiểu thư bên trong tương đối cao, cũng vì thế mà Sở Dao nghe Viên Thế Tài nói muốn đưa mình đi làm tiểu thư thì lập tức mắng ngay, mà tiêu chuẩn mắng người cũng rất khá.



Vì vậy Viên Thế Tài bị mắng đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, sau đó giận tím mặt:


Viên Thiên Chính lắc đầu:



- Tôi và Hạ Thiên có ân oán, cũng không phải vì tranh giành tình nhân, nhưng sư môn của Hạ Thiên lại chiếm một thứ vốn thuộc về tôi.



- Sư môn của Hạ Thiên? Lấy thứ thuộc về anh?



Tống Ngọc Mị chợt có chút mê hoặc, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên, giọng điệu cũng lập tức trở nên dịu dàng:



- Cậu có hiểu anh ta nói gì không?



- Tuy không rõ lắm nhưng tôi có thể phỏng đoán.



Hạ Thiên cười hì hì trả lời:



- Người này cho rằng Thanh Phong sơn là của hắn, muốn lấy lại, nhưng đúng là nằm mơ, Thanh Phong sơn bây giờ là của Thần tiên tỷ tỷ, sao có thể trả lại?



- Hạ Thiên, Thanh Phong sơn vẫn luôn là của tôi, năm xưa tôi vì chút nguyên nhân đặc thù mà rời khỏi nơi đó, bây giờ tôi quay về, các người nên trả lại.



Viên Thiên Chính chợt có chút tức giận:



- Hành vi của các người có khác nào là cường đạo.



- Này, chú nói gì? Chú nói Thanh Phong sơn là của mình, vậy chú đến đó còn không vào được, vậy mà dám không biết xấu hổ nói Thanh Phong sơn là của mình sao?



Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Viên Thiên Chính:



- Còn nữa, cho dù trước kia là của chú, bây giờ đã bị anh chiếm, như vậy là của anh, chú cảm thấy anh là cường đạo cũng được, không có vấn đề gì.



- Cậu.



Viên Thiên Chính cảm thấy khó thở.



- Cậu cái gì? Anh muốn cướp Thanh Phong sơn, chú làm gì được anh?



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Viên Thiên Chính, hắn không có ý muốn nhường lại Thanh Phong sơn, vì nơi đó là nhà của hắn và Thần tiên tỷ tỷ, hắn sao có thể trả lại cho bất kỳ ai khác?



- Được, xem ra không thể thương lượng.



Viên Thiên Chính tức giận hừ một tiếng, sau đó hắn đánh về phía Hạ Thiên như chớp.



Mà Tống Ngọc Mị cũng không chậm, sợi tơ bạch sắc rung lên, sau đó phóng vào bàn tay Viên Thiên Chính.