Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 118 : Bị bắt gian

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Cũng khó trách Hạ Thiên thấy trùng hợp, vì hắn định gọi điện thoại cho Hoàng An Bình, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Hoàng An Bình.



Điện thoại vừa được nối thông thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Hoàng An Bình:



- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu? Giúp tôi ngay, tôi bị người ta chặn cửa trong khách sạn.



- Anh không phải là cảnh sát sao?



Hạ Thiên rất kỳ quái:



- Bị người ta chặn cửa thì rút súng xử lý.



- Hạ Thiên, sự việc không đơn giản như vậy, có liên quan đến Tiêu Mai, cậu mau đến khách sạn Khải Duyệt, tình huống cụ thể tôi sẽ nói sau. Bây giờ cậu đến nhanh lên, nhất định phải giúp anh em, tới nhanh.



Hoàng An Bình có vẻ rất nôn nóng, mà đầu dây bên kia còn truyền đến âm thanh giận dữ:



- Mở cửa, Tiêu Mai, con khốn nạn, tao biết mày đang ở bên trong, mở cửa cho tao.



- Được rồi, nhưng anh phải giúp tôi trước, có một tên cảnh sát muốn bắt tôi về đồn.



Hạ Thiên cũng không ngu, chỉ cần nghe câu nói vừa rồi là hắn biết Hoàng An Bình bị bắt gian.



- Ai muốn bắt cậu?



Hoàng An Bình chợt sững sờ, hắn còn nói thêm:



- Dù là ai cậu cũng chuyển máy cho tôi.



Hạ Thiên đưa điện thoại cho Phương Khôn:



- Này, Hoàng An Bình muốn anh nhận điện thoại.



- Hoàng An Bình?



Vẻ mặt Phương Khôn chợt biến đổi, đối với hệ thống cảnh sát thì có hơn phân nửa số người quen biết con trai cục trưởng cục công an, đặc biệt là Hoàng An Bình cũng là cảnh sát, trước đó hắn còn bị bệnh tâm thần, hắn cũng coi là danh nhân trong cục công an.



Phương Khôn có chút bất mãn nhưng vẫn nhận điện thoại:



- Chào anh, tôi là đội trưởng Phương Khôn của đội trật tự trị an quận Nam.


- Đau quá, thằng khốn nào... ....



Đám người không may đang định đứng lên thì liên tục bị đá, vì vậy mà liên tục kêu gào thảm thiết.



- Dừng tay.



Một người đàn ông hơn hai mươi đứng trước cửa phòng chợt hét lớn, hắn là chồng của Tiêu Mai, là Đàm Vũ. Hắn nổi điên phóng về phía tên thanh niên đang đá đấm:



- Thằng khốn, mày chơi vợ tao mà còn kiêu ngạo như vậy sao?



Đàm Vũ tung một đá, hắn hận không thể đá chết tên thanh niên kia. Nhưng hắn còn chưa đá trúng đối thủ thì bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, đối phương đã đá trúng hắn trước, hắn đau đến mức phải khom cả người.



- Bốp, bốp, bốp... ....



Đàm Vũ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sao, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã ăn hơn mười bạt tai, đối phương còn mắng lớn:



- Thằng khốn, làm lỡ chuyện tốt của ông... ....



- Mày, mày chơi vợ tao còn kiêu ngạo vậy sao?



Đàm Vũ tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ói máu.



- Anh có bệnh không?



Một giọng nói dễ nghe nhưng rất bất mãn vang lên:



- Ai là vợ anh? Tôi cùng bạn trai vào đây "tâm sự", anh đến phá đám sao?



Đàm Vũ nghe thấy âm thanh này mà choáng váng, đây không phải lời nói của vợ mình, hắn ngẩng đầu lên và hoàn toàn ngây ngốc, điều này...Ai đây?



Đàm Vũ vẫn liếc mắt vào phòng không từ bỏ ý định. Đây là một gian phòng, diện tích không lớn, khi hắn nhìn vào thì sáng tỏ mọi việc, rõ ràng trong phòng không còn ai khác.



Đàm Vũ vuốt gò má nóng bỏng, hắn nhìn một đôi nam nữ đứng trước cửa phòng mà khóc không ra nước mắt:



- Các người không phải là con điếm Tiêu Mai và thằng đàn ông khốn nạn kia, sao các người không sớm mở cửa. Nguồn truyện: Truyện FULL



Đàm Vũ vừa dứt lời thì đã ăn ngay một bạt tai.