Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 121 : Nghi phạm mưu sát

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Khu Cảnh Uyển đường Đông sơn là một khu dân cư khá cũ, nhưng nơi đây cũng khác với những khu khác. Đây là một khu biệt thự khá lâu đời của thành phố Giang Hải, bên trong có nhiều biệt thự nhỏ, mà tòa nhà số 12 chính là một biệt thự hai tầng khá nhỏ.



Đây là nhà của Lãnh Băng Băng, thật ra nàng cũng không thích chỗ này, vì căn nhà này chính là của người đàn ông mà nàng căm hận tặng cho. Thậm chí nàng còn nhớ rõ, khi đó mẹ mình còn không muốn nhận, nhưng sau này mẹ nàng vẫn nhận, vì bà hy vọng khoảng thời gian sau này con gái sẽ sống tốt hơn.



Tuy Lãnh Băng Băng không thích căn nhà này nhưng phần lớn thời gian nàng đều ở đây, rất ít khi đến khu tập thể cục công an, vì nơi đây có những ký ức của mẹ, nàng giống như vẫn được ở cùng mẹ.



Tối qua sau khi rời khỏi bệnh viện thì Lãnh Băng Băng về nhà ngay, nàng định nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức, sau đó lại tiếp tục tra án. Dù là phó chủ tịch thường vụ hay là ai khác cũng không được tùy tiện giết người, nàng sẽ không buông tha cho những kẻ như vậy.



Nhưng tối nay nàng vẫn không ngủ ngon, tình cảnh mất ngủ của nàng hình như càng thêm nghiêm trọng, mãi đến hai ba giờ sáng nàng mới có thể ngủ. Đáng tiếc là vừa hơn sáu giờ nàng đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.



- Ai vậy?



Lãnh Băng Băng rất căm tức nói.



- Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, mời mở cửa.



Trong loa vang lên một âm thanh.



- Đội cảnh sát hình sự tìm tôi thì không biết điện thoại sao? Mới sáng sớm mà nhấn chuông làm gì?



Lãnh Băng Băng rất tức giận, sau khi bị náo loạn thì nàng đã không còn tâm tình đi ngủ lại. Nàng vào nhà mặc quần áo tử tế, sau đó nổi giận đùng đùng xuống lầu mở cửa. Quả nhiên có hai cảnh sát đứng trước cửa, mà nàng cũng biết hai người này, một là tổ trưởng Cát Lỗi tổ trọng án, và một người còn lại là cảnh sát viên, là Mao Bưu.



Khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì Cát Lỗi cũng giật mình:



- Đội trưởng Lãnh, sao lại là chị?



Tuy Cát Lỗi cũng là cảnh sát hình sự nhưng là cấp dưới của Khâu Minh, hắn là cảnh sát có thâm niên, làm việc trầm ổn, dù là Khâu Minh cũng phải nể mặt vài phần, mà Cát Lỗi cũng không vì Khâu Minh có bất hòa với Lãnh Băng Băng mà có ý kiến gì khác. Cũng vì vậy mà mối quan hệ giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng không tính là tốt nhưng cũng chẳng có thù hận gì.



Hơn nữa vụ án Tôn Hinh Hinh bị bắt cóc trước đó lại sinh ra một lần hợp tác giữa Cát Lỗi và Lãnh Băng Băng, lần đó cũng coi như hợp tác thỏa mãn.



- Tổ trưởng Cát, anh đến tìm tôi sao?



Lãnh Băng Băng rất mê hoặc, sao lại thế này? Nếu đội cảnh sát hình sự có chuyện thì bất kỳ người nào cũng có thể đến tìm nàng, cũng không phải vị tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi này.



Mao Bưu là một cảnh sát trẻ của tổ trọng án, tất nhiên hắn cũng biết người đẹp băng giá nổi danh trong cục công an, hắn khẽ nói với Cát Lỗi:



- Tổ trưởng, chúng ta có lầm chỗ rồi không?



Cát Lỗi cũng có chút nghi ngơ, hắn nhìn Lãnh Băng Băng rồi hỏi dò:



- Đội trưởng Lãnh, đây có phải là biệt thự số mười ba đường Đông Sơn khu Cảnh Uyển hay không?



- Không sai, đây chính là số 13 khu Cảnh Uyển.



Lãnh Băng Băng cau mày:


Hạ Thiên suy nghĩ, tối qua làm rất nhiều chuyện, tìm được một sát thủ làm vợ, còn vô tình cứu được một ngôi sao không mấy xinh đẹp, cuối cùng còn ngủ với chị Vân Mạn.



- Thôi, nghĩ nhiều làm gì, đi theo tôi.



Lãnh Băng Băng cảm thấy phiền phức, nàng dẫn Hạ Thiên đến tổ trọng án đội cảnh sát hình sự số một.



Khâu Minh cũng đang đứng chờ, hắn dùng giọng quái dị nói:



- Đội trưởng Lãnh, mang bạn trai đến quy án à?



- Cảnh sát tỷ tỷ, thằng ngu này nói gì vậy?



Hạ Thiên có chút kỳ quái.



Lãnh Băng Băng vốn rất bất mãn với Khâu Minh, nàng nghe Hạ Thiên hỏi như vậy thì thuận miệng trả lời:



- Hỏi câu quá ngốc, coi như chó sủa bên tai là được.



- Lãnh Băng Băng, cô mắng tôi sao?



Khâu Minh lập tức khó thở.



- Ngu ngốc mới hỏi như vậy.



Lãnh Băng Băng dùng giọng mỉa mai nói với Khâu Minh.



Khâu Minh chợt tức tối, hắn nhìn Hạ Thiên rồi cười lạnh:



- Lãnh Băng Băng, tôi xem lần này cô có bảo vệ được hắn hay không?



Lãnh Băng Băng căn bản không quan tâm đến Khâu Minh, nàng quay đầu nhìn Cát Lỗi:



- Tổ trưởng Cát, người tôi đã mang đến, bây giờ giao cho anh.



- Cảm ơn đội trưởng!



Cát Lỗi nhịn không được phải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, trong lòng đang thầm suy đoán quan hệ giữa hai người. Lãnh Băng Băng chỉ cần một cuộc điện thoại đã điều một tên tình nghi liên quan đến một vụ trọng án tự động đến cửa sao?



- Tổ trưởng Cát, người này cực kỳ nguy hiểm, khi tra khảo phải xiềng tay xiềng chân lại.



Khâu Minh nhìn Hạ Thiên rồi lạnh lùng nói.