Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1271 : Biện pháp duy nhất

Ngày đăng: 04:59 20/04/20




- Tất nhiên em tình nguyện.



Tống Ngọc Mị trả lời không chút do dự, nhưng nàng cũng ngay lập tức có chút mê hoặc:



- Nhưng, chị Nguyệt, em phải làm sao để giúp chị? Bây giờ Mị Di đang giận em, hơn nữa tình cảm giữa chị và Mị Di là rất tốt, bây giờ cũng hiểu lầm chị, em có biện pháp gì để giữ Mị Di ở lại?



- Em nói không sai, em không có biện pháp để cô ấy ở lại, chị cũng không, nhưng hai chúng ta lại có nguyên nhân căn bản để cô ấy ở lại. Tiểu Mị tuy rất muốn quay về nhưng cô ấy ở thế giới kia không có gì cả, cô ấy chỉ muốn quay về thế giới mà kẻ tu tiên là vua, thực lực mạnh là trên hết, cô ấy hy vọng trở về thời điểm là một tiên nữ ma môn cao cao tại thượng. Có lẽ em cũng biết, cô ấy hy vọng chị cùng quay về, dù cô ấy có hiểu lầm với chị, nhưng vẫn hy vọng cả hai ở cùng một thế giới, dù làm kẻ địch của nhau cũng được.



Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài:



- Bây giờ thế giới này người cô ấy quan tâm nhất chính là em, vài tháng nay chị cùng cô ấy trò chuyện vài lần, mỗi lần đều không nói được bao nhiêu, nhưng lại chủ động hỏi đến em. Vì vậy có thể thấy em bây giờ là nổi lo lắng nhất của cô ấy trong thế giới này.



- Thật vậy sao?



Tống Ngọc Mị có chút hân hoan, nhưng ngay sau đó lại u sầu:



- Nhưng Mị Di biết em ở cùng với Hạ Thiên và rất tức giận, không muốn gặp lại em.



- Đúng vậy, cô ấy cũng rất tức giận khi chị ở cùng Tiểu Thiên, Ngọc Mị, em tin không, nếu em và chị cùng rời khỏi Tiểu Thiên, Tiểu Mị sẽ đồng ý ở lại.



Nguyệt Thanh Nhã thở dài nói.



- Sao?



Tống Ngọc Mị chợt lắp bắp kinh ngạc:



- Chị Nguyệt, chẳng lẽ...Chẳng lẽ ý của chị là chúng ta cùng tách khỏi Hạ Thiên? Chị cho là như vậy sẽ giúp giữ Mị Di ở lại sao? Còn Hạ Thiên thì thế nào?



Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu cắt đứt lời Tống Ngọc Mị:



- Ngọc Mị, em hiểu lầm rồi, chị tất nhiên sẽ không làm như vậy. Tiểu Mị rất quan trọng với chị, nhưng Tiểu Thiên là người đàn ông quan trọng nhất với sinh mệnh của chị, trong suy nghĩ của chị thì Tiểu Mị và Tiểu Thiên đều quan trọng. Tiểu Mị là người bạn tốt nhất của chị, là chị em, đã từng chung hoạn nạn, cùng chung sinh tử. Vì vậy dù bất kỳ chuyện gì phát sinh, chị cũng không vứt bỏ cô ấy. Còn Tiểu Thiên, cậu ấy là chồng chị, hai bên cùng sống với nhau hơn mười sáu năm, chúng tôi là vợ chồng, chị không thể nào vì Tiểu Mị mà rời khỏi Tiểu Thiên, nhưng chị cũng không thể vì Tiểu Thiên mà bỏ mặc Tiểu Mị, em hiểu tâm tình của chị không?



Tống Ngọc Mị liên tục gật đầu:



- Hiểu, em hiểu, thật ra, chị Nguyệt, em cũng giống như chị, vì vậy bây giờ em cũng không biết nên làm sao cho tốt. Trước đó em ở thủ đô cũng đã dự liệu đến khả năng này, vì vậy lúc đó em thậm chí còn suy xét đến một biện pháp có chút hoang đường, em thậm chí muốn làm cho Hạ Thiên thích Mị Di, nếu Hạ Thiên và Mị Di đến với nhau, chúng ta có thể ở cùng nhau.



Tống Ngọc Mị nói đến đây thì dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Nguyệt Thanh Nhã:



- Chị Nguyệt, chị có thấy biện pháp này hoang đường không? Thật ra em cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, em chỉ cảm thấy Hạ Thiên nhìn thấy những cô gái đẹp đều thích, Mị Di xinh đẹp như vậy, chắc chắn không có lý gì không thích. Tuy trước đó Mị Di và cậu ấy đã vài lần xung đột, nhưng lần đầu tiên hai bên gặp mặt thì cậu ấy đã từng chiếm tiện nghi của Mị Di, nếu cậu ấy không thích Mị Di, chắc chắn sẽ không làm như vậy, đến bây giờ cậu ấy sẽ không động tay động chân với người phụ nữ mà mình không thích.



- Không, chẳng có chút hoang đường nào cả.



Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tống Ngọc Mị:



- Ngọc Mị, em có biện pháp này, nói rõ em rất quan tâm đến Tiểu Mị, em đã nói trước, chị cũng không ngại nói cho em biết, thực tế đây là biện pháp duy nhất.



- Sao?



Tống Ngọc Mị chợt ngẩn ngơ:
- Chị, em thấy không bằng cầm vài chục ngàn cho bọn họ bỏ đi, náo loạn cũng không phải biện pháp tốt.



- Chờ chút rồi nói sau, tôi sẽ đến ngay.



Vân Thanh cúp điện thoại, sau đó nàng nhanh chóng mặc quần áo rời khỏi giường:



- Chồng, đi theo tôi hay ở lại với chị Mộng?



Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:



- Chị Vân Thanh, tôi đi với chị.



Hai người nhanh chóng mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng, sau đó bọn họ tìm được Liễu Mộng đang giặt váy.



- Chị Mộng, váy của chị còn chưa sạch sao?



Hạ Thiên cũng hết chỗ nói, sao chị Mộng giặt váy lâu như vậy?



- Cậu còn nói sao? Đều là do tiểu bại hoại cậu làm ra, bây giờ giặt không sạch.



Liễu Mộng có vẻ mất vui, nàng cầm váy nói:



- Cậu xem, chỗ này mãi không sạch.



- Chị Mộng, đã rất sạch rồi, người khác không thấy đâu.



Hạ Thiên vội vàng nói:



- Chúng ta đi chơi đi, đừng giặt váy nữa.



- Đi đâu chơi?



Liễu Mộng có chút vô tình:



- Tiểu bại hoại, bây giờ chị rất mất hứng, nếu không cậu cho chị đánh một trận, không được trả đòn nhé?



- Chị Mộng, đánh chồng là không tốt, chị muốn thì tôi sẽ đưa đi đánh người.



Hạ Thiên trừng hai mắt:



- Ở khối chính quyền huyện có người cần ăn đòn. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Thật vậy sao?



Liễu Mộng cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để thay váy, sau đó kéo Hạ Thiên ra ngoài:



- Tiểu bại hoại, chúng ta đi đánh người thôi.