Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1278 : Ăn lẩu ở thành phố Giang Hải

Ngày đăng: 04:59 20/04/20




Lần này Dạ Ngọc Mị không nói gì, mà gian nhà đá cũng yên tĩnh lại.



Nguyệt Thanh Nhã đứng trước căn nhà đá một lúc, sau đó mở miệng nói:



- Tiểu Mị, tôi đi trước, ngày mai sẽ đến, cô cứ suy xét cho kỹ.



Nguyệt Thanh Nhã nói xong không dừng lại mà bay đi.



Một giây sau khi Nguyệt Thanh Nhã biến mất, Dạ Ngọc Mị chợt xuất hiện bên ngoài nhà đá, nàng nhìn hình bóng của Nguyệt Thanh Nhã ở phương xa mà vẻ mặt có chút phức tạp.



...



Thôn Thanh Phong.



Đến trưa hôm sau Hạ Thiên và Liễu Mộng mới bò khỏi giường.



Hạ Thiên thật ra rất thích cùng ở một chỗ với Liễu Mộng, không riêng gì nguyên nhân cả hai là băng hỏa linh thể, cũng vì Liễu Mộng tình nguyện cùng nổi loạn với hắn.



Tối hôm đó hai người nổi loạn cả đêm, đến sáng thì vẫn như trước, Liễu Mộng mệt mỏi rã rời, Hạ Thiên thì tinh thần sảng khoái. Nhưng vì hắn bị nàng ôm chặt, vì vậy đành phải cùng Liễu Mộng ngủ đến trưa, sau đó nàng đói quá mà thức dậy, vì thế mới kéo hắn cùng thức theo.



- Tiểu bại hoại, không thích ăn những món kia nữa, chúng ta về Giang Hải ăn cơm được không?



Liễu Mộng vẫn ôm lấy người Hạ Thiên, vừa nói vừa ra khỏi cửa.



- Không có vấn đề, chị Mộng muốn ăn gì?



Hạ Thiên đồng ý ngay, hắn vốn muốn về thành phố Giang Hải, dù sao thì thành phố Giang Hải cũng gần đây, hắn ở Giang Hải chờ tin của thần tiên tỷ tỷ cũng giống nhau.



- Chị nghĩ đến nhiều món ngon, nào là thịt dê, bò...



Liễu Mộng bắt đầu dùng tay tính toán, nhưng sau khi dùng hết hai bàn tay thì nàng dứt khoát bỏ qua:



- Tiểu bại hoại, hay chúng ta đi ăn lẩu nhé? Thích gì ăn nấy.



- Được, đi ăn lẩu.



Hạ Thiên đồng ý ngay.



- Chị Mộng Mộng, các người thức dậy rồi à?



Âm thanh hưng phấn của Địch Viện truyền đến:



- Nói cho hai người một tin tức tốt.



- Tin tức gì tốt?



Liễu Mộng tò mò hỏi.



- Tên Lục Tiềm kia đã bị cảnh sát bắt, tội đầu độc người khác, có lẽ sẽ phải ngồi tù.



Địch Viện rất hưng phấn:



- Ai cũng rất vui vì điều này.



- Các người báo cảnh sát sao?



Liễu Mộng có chút ngạc nhiên.



- Không, chúng tôi không báo cảnh sát, mà tên Lục Tiềm kia lại tự mình thừa nhận, đúng là chết cười.



Địch Viện cảm thấy rất kỳ diệu:



- Chị Mộng Mộng, chị không biết đấy thôi, tối qua còn có chuyện lớn xảy ra, tối qua sòng bạc kia bị người ta phóng hỏa, nghe nói có một người bị chết cháy, chính là tên



khốn trọc đầu cho vay nặng lãi, còn bị phỏng vài tên, sau đó cảnh sát đến tra án.


Hạ Thiên không tiếp tục thử sức với núi của Cố Hàm Sương, hắn nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất của Kiều Phượng Nhi khoảng một phút. Kiều Phượng Nhi bị hắn nhìn như vậy cũng có chút mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không tránh né, vì nàng thật sự quan tâm đến vấn đề này. Vì vậy nàng hy vọng hắn nhìn cho rõ, sau đó nói cho nàng biết, chỗ đó thế nào, như vậy mới yên lòng.



Nhưng Hạ Thiên lại nói:



- Tôi không nhìn lầm, rõ ràng là lớn hơn.



- Không thể nào.



Kiều Phượng Nhi lập tức nôn nóng:



- Anh gạt tôi, có phải không?



- Không tin cũng được, tôi không gạt cô.



Hạ Thiên không quan tâm.



- Anh nhìn lầm rồi.



Kiều Phượng Nhi căm giận nói.



- À, bình thường tôi không nhìn lầm, nhưng nếu cô lo lắng, có thể cho tôi sờ, như vậy sẽ xác định.



Hạ Thiên thuận miệng nói.



- Anh.



Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt cũng liên tục biến đổi, sau đó nàng khẽ cắn môi lại đi về phía hắn vài bước:



- Lưu manh đáng chết, cho anh sờ thử.



Hạ Thiên cũng không khách khí, hắn đưa tay vuốt ve xoa bóp một phen, sau đó lầm bầm:



- À, co dãn không bằng Sương nha đầu nhưng cũng không tệ.



- Lưu manh.



Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng lui về phía sau vài bước, hỏi điều mình quan tâm nhất:



- Này, thế nào, có lớn hơn không?



- À, không lớn hơn.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Biết ngay ánh mắt có vấn đề.



Kiều Phượng Nhi căm giận mắng, không khỏi thở ra một hơi.



- Ánh mắt của tôi không có vấn đề.



Hạ Thiên nghiêm trang đáp.



- Làm sao anh nói...



Kiều Phượng Nhi lên tiếng bác bỏ, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì cảm thấy không đúng, nàng chợt tức điên, nàng gào lên:



- Anh là lưu manh chết tiệt, anh lại gạt tôi.



Hạ Thiên lắc đầu cảm khái:



- Đúng là ngực to thì não nhỏ.