Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1298 : Tôi tin anh
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
- Tôi không làm bữa sáng cho anh.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò trả lời một câu, sau đó nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng:
- Này, anh gọi tôi là gì, tôi cũng không phải là nha đầu của anh, không phải là Phượng nha đầu.
- Tôi nào có gọi cô là Phượng nha đầu?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Tôi nghe rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Hoàng Nhi, cậu nghe được không? Cậu làm chứng cho mình, có phải anh ta gọi mình là Phượng nha đầu không?
- Điều này, Phượng Nhi, Hạ Thiên hình như không gọi cậu là Phượng nha đầu.
Kiều Hoàng Nhi cẩn thận nói.
- Sao có thể? Tôi nghe thấy rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi rất bất mãn:
- Này Hoàng Nhi, cậu cũng không phải hôm qua để anh ta nhìn thấy sạch láng mà bắt đầu ngã sang phía đó chứ?
- Phượng Nhi cậu nói lăng nhăng gì vậy?
Kiều Hoàng Nhi chợt xấu hổ:
- Tôi thấy Hạ Thiên gọi không sai, cậu đúng là nha đầu điên khùng.
- Đúng rồi, tôi thấy nên gọi cô là nha đầu điên khùng, cô vốn là nha đầu điên khùng, ngay cả Hoàng Nhi cũng cảm thấy đúng.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Còn nữa, cô đừng vu tội tôi, tôi không thấy tất cả của Hoàng Nhi, cô ấy còn mặt quần lót, chỉ không mang nịt ngực mà thôi.
Kiều Hoàng Nhi đáng thương cảm thấy mình thật sự rất vô tội, hôm nay nàng bị trúng đạn hai lần, chỉ muốn chui xuống lỗ hổng nào dưới đất mà thôi.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi chợt bị chọc tức, dám gọi nàng là Phượng nha đầu, như vậy nàng còn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng gọi nàng là nha đầu điên khùng, như vậy thật sự khó nhịn, vì vậy nàng rống lên:
- Anh mới là kẻ điên, là lưu manh bị bệnh trâu điên.
- Chồng, Phượng Nhi, hai người cũng đừng tiếp tục làm rộn.
Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng nhịn không được phải hòa giải, nàng có chút bất đắc dĩ:
- Hai người sao cứ mỗi lần gặp mặt là cãi nhau như vậy?
- Cái này gọi là oan gia à nha.
Kiều Hoàng Nhi đang dùng hai tay xách bữa sáng, nàng đứng sừng sững ngoài cửa.
Hạ Thiên thì tỏ ra vô tội:
- Nha đầu điên khùng muốn tôi thể hiện chút bản lĩnh lưu manh.
- À, tôi tin anh.
Kiều Hoàng Nhi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nói ra một câu như vậy, sau đó nàng đặt bữa sáng lên bàn rồi lên lầu. Tất nhiên nàng cũng không phải đi tìm Kiều Phượng Nhi, nàng đi gọi Kiều Tiểu Kiều xuống dùng cơm.
- Thiếu gia.
Một âm thanh dịu dàng vang lên, Cố Hàm Sương đi đến bên cạnh Hạ Thiên không một tiếng động, nàng dùng giọng ân cần hỏi:
- Cậu không sao chứ? Khí tức có chút rối loạn...
- Sương nha đầu, bây giờ tôi có chút việc, nhưng sẽ không có việc gì...
Hạ Thiên cuối cùng không quan tâm đến bữa sáng, hắn chụp lấy Cố Hàm Sương rồi lóe người lên lầu, trước tiên nên ăn Sương nha đầu giải khát thì hay hơn.
Thành phố Giang Hải với Hạ Thiên chính là nơi cực kỳ vui sướng, thời gian vui vẻ tuy thoải mái như cũng qua đi rất nhanh, hai ngày đã qua, Hạ Thiên sẽ phải quay về Thanh Phong Sơn.
Khi lên Thanh Phong Sơn thì Hạ Thiên lại cùng ở với Nguyệt Thanh Nhã một ngày một đêm, đến ngày hôm sau hắn mới xuống núi, nhưng lúc này bên cạnh lại có một người, là Dạ Ngọc Mị.
Khi bọn họ rời khỏi Thanh Phong Sơn, Tống Ngọc Mị ở trên Thanh Phong Sơn lại có chút lo lắng.
- Chị Nguyệt, có nên để em lén đi theo bọn họ không?
Tống Ngọc Mị rõ ràng không yên lòng.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:
- Ngọc Mị, với công lực của em, nếu đi theo thì Tiểu Mị và Hạ Thiên sẽ phát hiện ra ngay. Hơn nữa điều quan trọng là nếu em đi theo, chỉ sợ Tiểu Thiên sẽ bỏ thời gian ở với em, vì vậy lần này không ai được chen vào sự việc giữa hai người bọn họ, chúng ta cứ như cho bọn họ một thế giới riêng.
Tống Ngọc Mị thở dài sâu kín, nàng biết rõ Nguyệt Thanh Nhã nói không sai, nàng hy vọng lần này Hạ Thiên có thể thành công.
- Ngọc Mị, thật ra chúng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Nguyệt Thanh Nhã lúc này nói thêm.
- Chị Nguyệt, chúng ta còn phải làm gì?
Tống Ngọc Mị có chút khó hiểu.
- Dù có tu vi Kim Đan Kỳ nhưng muốn thật sự là một người tu tiên, không những phải có nội công, còn phải có vũ kỹ, pháp thuật.v.v. Khoảng thời gian này chị sẽ dạy em những thứ đó.
Gương mặt của Nguyệt Thanh Nhã có chút ngưng trọng:
- Gần đây chị có một dự cảm không tốt, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.