Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1309 : Chị không biết nhàm chán sao
Ngày đăng: 04:59 20/04/20
Phong ba lái xe cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị lại khôi phục như thường, vẫn là đi về phía trước. Vài giờ sau Hạ Thiên vẫn đi rất chậm, thỉnh thoảng cũng có người đến gần Dạ Ngọc Mị, chí ít cũng có cả chục chiếc xe dừng lại ở bên cạnh nàng, muốn đưa nàng đi. Thật sự không có biện pháp, ai bảo dáng người của nàng quá tốt, chỉ cần là đàn ông thì dù nhìn từ góc độ nào cũng muốn phạm tội với nàng.
Điều duy nhất làm cho Hạ Thiên cảm thấy đáng tiếc chính là bọn họ không gặp phải tên khốn nào kiêu ngạo như Long ca, vì loại người công khai muốn đâm chết người trên đường để cướp vợ chỉ là số ít. Trong mười mấy chiếc xe kia cũng có người hỏi xem Dạ Ngọc Mị có muốn đi nhờ hay không, khi bọn họ phát hiện nàng không quan tâm thì cũng rất thức thời bỏ đi, rõ ràng đám người này thật sự là may mắn, coi như tránh được một kiếp.
Lúc chạng vạng tối, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đến thị trấn Phong Lâm cách huyện Mộc Dương hai mươi kilomet, đây là một thị trấn khá lớn, tuy thua kém các thành phố phồn hoa, kém cả huyện thành của Mộc Dương, nhưng dù sao chỗ này cũng có nhà hàng khách sạn.
Nếu muốn đến đích nhanh nhất thì sẽ đi ngày đi đêm, nhưng nếu muốn đi đến chậm nhất, tất nhiên là lúc nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi, đến tối nhất định không nên đi.
Hạ Thiên tìm một khách sạn, nơi này không có khách sạn xa hoa, chỉ có khách sạn nhỏ một đêm vài chục đồng. Khi Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đăng ký phòng, ông chủ khách sạn nhìn vẻ mặt Dạ Ngọc Mị thì cực kỳ kinh ngạc, thầm nói, thị trấn này có tiểu thư cao cấp thế này sao?
Đừng nghĩ đây chỉ là một thị trấn nhỏ, nơi này cũng có tiểu thư, tuy số lượng không nhiều, chất lượng không cao nhưng lại được cái khá rẻ. Bình thường có khách đưa tiểu thư đến đây thuê phòng, vì vậy mà ông chủ khách sạn cũng rất tự nhiên xem Dạ Ngọc Mị là tiểu thư, nếu nàng biết ông chủ nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ có tai họa.
Phòng khách sạn không lớn nhưng khá sạch sẽ, bên trong có giường lớn, có tivi, vòi hoa sen nhưng các phương diện khác đều không có, muốn dùng cơm phải đi nhà hàng khác.
- Bánh Bao Lớn, chị không biết nhàm chán sao?
Hạ Thiên hai tay gối đầu trên giường, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị đang ngồi trên một chiếc ghế duy nhất trong phòng, thuận miệng hỏi.
Hạ Thiên không biết Dạ Ngọc Mị có nhàm chán hay không, nhưng hắn thật sự rất nhàm chán, bên cạnh không có vợ, không làm gì, đúng là tra tấn.
Điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy càng chán là Dạ Ngọc Mị không nói lời nào, chỉ ngồi đó, nhắm mắt như đã ngủ.
- Này, Bánh Bao Lớn, không bằng chúng ta thương lượng, chị tâm sự với tôi, tôi sẽ không gọi chị là Bánh Bao Lớn.
Hạ Thiên thật sự buồn bực.
Đáng tiếc là Dạ Ngọc Mị không quan tâm đến hắn.
- À, tôi biết rồi, thì ra chị thích cái tên Bánh Bao Lớn.
Hạ Thiên lúc này giống như chợt bừng tỉnh.
Dạ Ngọc Mị vẫn không mở mắt, giống như thật sự đã ngủ.
Hạ Thiên đã nhận ra Tam Tử, hắn tùy ý hỏi Nghiêm Trường Lâm, sau đó gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
- Rất tốt, mày thừa nhận sao?
Nghiêm Trường Lâm tạm thời không khống chế được, hắn tất nhiên sẽ muốn tra tấn cặp nam nữ này, nhưng không phải ở nơi đây. Đợi đến khi đưa về, hắn nhất định sẽ cho đôi cẩu nam nữ này biết, dám giết con trai hắn thì sẽ sống dở chết dở cả đời.
- Không liên quan đến tôi, cô ấy giết.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Các người đến bắt chị ta là được, đừng làm phiền tôi, vì tôi còn ăn lẩu.
- Á!
Một tiếng hét thảm vang lên, có người ngã xuống, không ai thấy hắn ngã thế nào, mọi người chỉ thấy hắn đi lên định bắt cô gái xinh đẹp kia, không ngờ còn chưa đụng vào thì đã ngã.
- Các người xem, chị ta lại giết người, mau bắt lại.
Hạ Thiên lúc này còn nói.
- Đồn trưởng, hình như chết thật.
Một người đưa mắt nhìn, sau đó hoảng sợ kêu lên.
Nhà hàng chợt yên tĩnh, người phụ nữ kia lại giết một người, hơn nữa lại ra tay trước mặt mọi người.
- Bánh Bao Lớn, tôi quyết định, chị giết một người nữa tôi sẽ giam chị một năm, hừ, hai ngày đã giết ba người, tôi giam chị ba năm, càng nhiều thì giam càng lâu, sau đó
vĩnh viễn khỏi quay về.
Hạ Thiên lúc này nói.