Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1320 : Yêu nữ ma môn cuối cùng

Ngày đăng: 05:00 20/04/20




Hạ Thiên bây giờ rất bực bội, cực kỳ bực bội. Trước kia dù hắn đánh không lại Dạ Ngọc Mị, nhưng mọi chuyện trên cơ bản đều nằm trong bàn tay hắn, ít nhất thì dưới sắp xếp của hắn. Nhưng tối nay hình như tất cả đều mất khống chế, mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà hắn cảm thấy không có khả năng.



Đầu tiên là chuyện của Thẩm Vân, Hạ Thiên vốn tưởng rằng tối nay sẽ không còn ai đến làm phiền nàng, hắn đã đồng ý với Liễu Vân Anh, sẽ nhất định làm được. Chờ sau khi hắn ngủ ngon, hắn sẽ sắp xếp đưa Thẩm Vân quay về. Mà dù có người muốn làm bất lợi cho Thẩm Vân, nếu có động tĩnh gì hắn cũng có thể phát hiện ra, nhưng lúc này hắn thật sự không ngờ có người gài hai quả bom ở bên cạnh phòng để nổ chết Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Vân nhưng hắn là đệ nhất cao thủ và đệ nhất thần y cũng không cách nào thay đổi được sự thật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Sau đó là Dạ Ngọc Mị, hắn đã phong bế công lực của nàng, như vậy nàng không khác gì một người phụ nữ bình thường, nếu có khác nhau thì thật sự là đẹp hơn rất nhiều. Hạ Thiên thấy Dạ Ngọc Mị không thể nào bỏ chạy được, dù nàng có khôi phục lại công lực cũng không thể nào, hắn có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ vấn đề là nàng chợt biến mất, và biến mất thật sự không chút tăm hơi.



Chuyện của Thẩm Vân thật sự chỉ làm cho Hạ Thiên có chút mất mặt mà thôi, dù sao thì Thẩm Vân chỉ là bạn học của Liễu Vân Anh, mà Liễu Vân Anh cũng không phải là Liễu Vân Mạn, lại càng không phải là Liễu Mộng. Ngược lại dù bạn của Liễu Vân Mạn chết đi, điều này cũng không liên quan gì đến hắn, hắn tuyệt đối không thể vì chuyện này mà thương tâm, nhưng Dạ Ngọc Mị biến mất lại là một chuyện khác.



Dạ Ngọc Mị biến mất sẽ làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất an, thậm chí cảm thấy bị uy hiếp. Hắn rất tự tin vào y thuật của mình, dù là Dạ Ngọc Mị có thể giải được cấm chế cũng không thể nhanh được như vậy, nhưng nếu Dạ Ngọc Mị không phải tự mình đi, sao có thể đi được? Chẳng lẽ có người cứu? Nhưng đó là ai? Kẻ nào có năng lực lén cứu nàng đi được?



Hạ Thiên nghĩ mà cảm thấy không ổn, chẳng lẽ thật sự là người của Phiêu Miểu tiên môn chợt xuất hiện mang Dạ Ngọc Mị đi?



- Trước tiên tìm người phụ nữ chết tiệt kia rồi nói sau.



Hạ Thiên quyết định không đi nghĩ ngợi quá sâu vào vấn đề này, hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt phóng ra ngoài. Hắn đã ở cùng Dạ Ngọc Mị được vài ngày, tuy hai bên không có mối quan hệ thân mật nhưng mùi hương trên người Dạ Ngọc Mị vẫn là thứ hắn rất quen thuộc. Dạ Ngọc Mị vừa rồi mới biến mất nhưng trong không khí còn lưu lại khí tức nồng đậm, với khứu giác nhạy bén của hắn, tất nhiên sẽ tìm được tung tích của nàng.



Còn Hào Phỉ Phỉ đang nửa sống nửa chết đã không còn là chuyện mà Hạ Thiên quan tâm.



Rời khỏi khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, Hạ Thiên nhanh chóng phi hành. Dạ Ngọc Mị rời khỏi từ không trung, điều này càng làm cho Hạ Thiên cảm thấy nghi ngờ, Dạ Ngọc Mị chắc chắn được người cứu đi, vì nàng dù sao cũng là người mà Kim Đan bị hao tổn, dù không bị quản chế cũng không thể nào tiến hành phi hành trên không trung.



- Ủa!



Hạ Thiên chợt nghe thấy mùi hương hoa lài nhàn nhạt, mùi hương hoa lài này cùng hỗn hợp với mùi hương cơ thể của Dạ Ngọc Mị, mà quỹ tích mùi hương này lưu lại ở trên không trung thật sự hoàn toàn trùng hợp với mùi hương cơ thể của Dạ Ngọc Mị. Đến lúc này Hạ Thiên đã hoàn toàn có thể xác định, người đưa Dạ Ngọc Mị đi chính là một người phụ nữ có mùi hương hoa lài.



- Mùi vị kia hình như đã được mình ngửi qua ở đâu đó.


Cô gái áo trắng dùng giọng lạnh băng nói, nàng lật cổ tay, một thanh đoản kiếm dài ba tấc chợt xuất hiện:



- Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nói, hai là chết.



Một luồng sát khí từ trên người cô gái áo trắng bùng ra, lúc này thanh kiếm trong lòng bàn tay của nàng cũng rời khỏi lòng bàn tay và bay ra dừng trên không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.



Trong không khí có một hương vị khắc nghiệt, Dạ Ngọc Mị vẫn đứng ngạo nghễ, dù mất đi công lực nhưng nhìn qua thì thấy nàng giống như không e ngại cô gái áo trắng kia.



- Ta có một vấn đề.



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt coi thường nhìn cô gái áo trắng.



- Nói.



Cô gái áo trắng lên tiếng.



- Phiêu Miểu tiên môn vì Nguyệt Thanh Nhã mà không tiếc giết sạch Nhật Nguyệt tiên môn, hai mươi năm qua Phiêu Miểu tiên môn cũng không bỏ qua cơ hội tìm tung tích của Nguyệt Thanh Nhã, bây giờ các người cũng tìm được đến đây. Theo lý thì Phiêu Miểu tiên môn không thể nào chỉ phái ra hai người đến đây, ta dám nói trên thế giới này có ít nhất là vài chục đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn. Theo ta được biết, ở thành phố Nhạc Nam này có hai người Phiêu Miểu tiên môn, vì vậy ta rất kỳ quái, vì sao ngươi tìm được ta mà không liên lạc với người khác mà một mình đưa ta đến đây?



Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái áo trắng:



- Nếu ta đoán không sai, ngươi cũng không muốn người khác biết vị trí của Nguyệt Thanh Nhã phải không?