Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 133 : Mộng đẹp của Kỷ Minh

Ngày đăng: 04:40 20/04/20




Sau đó Lãnh Băng Băng chủ động điện thoại cho người đàn ông kia, nhưng lại nói rằng đối phương đang bận họp mà không có thời gian nhận điện thoại. Nàng biết rõ đối phương đang cố ý không nhận, cái gọi là họp chẳng qua chỉ là trốn tránh mà thôi.



Mà đến lúc này Lãnh Băng Băng cũng xác định mình bị gạt.



Ngày hôm qua Lãnh Băng Băng cảm thấy có gì đó quái lạ, đám người đến ngân hàng lấy chứng cứ, sau đó giao vào tay người đàn ông kia. Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, ngay cả Kỷ Minh trước đó dùng cả tay súng bắn tỉa cũng không có động tĩnh gì. Bây giờ Lãnh Băng Băng mới hiểu đám người kia đã cấu kết với nhau.



Nhưng Lãnh Băng Băng vẫn cảm thấy khó hiểu, người kia có thể kéo Kỷ Nam xuống đài rồi lên thay vị trí, vì sao sau đó lại hủy diệt chứng cứ để cho cha con Kỷ Nam tránh khỏi tai họa?



Không sai, cha con Kỷ Nam đã tránh được một tai họa, vì Lãnh Băng Băng nghe nói đến lúc này dù là cảnh sát hay ủy ban kỷ luật cũng không muốn nhúng tay. Thậm chí có người nói cho nàng biết, bây giờ Kỷ Nam còn đang chủ trì hội nghị quan trọng của khối chính quyền, mà tên khốn kiếp Kỷ Minh tối qua còn cùng "cuồng hoan" với một đám phụ nữ trong biệt thự.



Nếu so sánh với sự tức giận của Lãnh Băng Băng thì Hạ Thiên lúc này rất kinh ngạc:



- Chị Vân Thanh bị bắt rồi sao? Chị nói tên khốn Kỷ Nam đã hại chúng ta sao? Hắn không phải đã bị bắt rồi sao?



- Bị bắt?



Lãnh Băng Băng cắn chặt răng:



- Bây giờ hắn còn tốt hơn cả chúng ta, không những hắn chẳng việc gì, ngay cả Kỷ Minh cũng không sao, chỉ có chúng ta bị bắt mà thôi.



Hạ Thiên càng thêm mơ hồ:



- Cảnh sát tỷ tỷ, không phải ngày hôm qua chị đã giao chứng cứ cho một cán bộ cấp cao khối chính quyền rồi sao? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?



- Tôi bị lừa.



Trong ánh mắt Lãnh Băng Băng lóe lên cái nhìn thương tâm, hơn nữa còn là căm hận:



- Người kia đã gạt tôi, tôi đúng là ngu ngốc, tôi đã sớm biết hắn không đáng tin, nhưng tôi vẫn cứ tin tưởng hắn.



Hạ Thiên lập tức nổi giận, có người gạt cảnh sát tỷ tỷ sao? Cảnh sát tỷ tỷ là vợ tương lai của hắn, người này muốn gạt là gạt, sao không lừa kẻ khác mà lại nhắm vào vợ hắn?


- Giám đốc Diệp, có vị cảnh sát Lãnh muốn gặp.



- À, mời chị ấy vào.



Diệp Mộng Vân nhíu mày, trong thành phố Giang Hải cũng không có nhiều người họ Lãnh, người đến chỉ có thể là người đẹp băng giá nổi tiếng, là Lãnh Băng Băng.



Một nam một nữ nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng làm việc, người đẹp mặc đồng phục cảnh sát chính là Lãnh Băng Băng, mà người đàn ông ở bên cạnh chính là Hạ Thiên.



Tuy Lãnh Băng Băng bị cho nghỉ việc dài hạn nhưng dù sao cũng là cảnh sát, nàng vẫn có tình báo riêng của mình, vì vậy cũng không mất nhiều thời gian đã điều tra và biết được Kỷ Minh đang ở đây. Dù nàng không biết đối phương đang làm gì nhưng lập tức cùng Hạ Thiên chạy tới, nàng cảm thấy càng để lâu thì Mã Đình càng nguy hiểm.



Kỷ Minh dùng ánh mắt tham lam nhìn bộ ngực cao ngất của Lãnh Băng Băng, tất nhiên hắn cũng từng có ý nghĩ với người đẹp băng giá, nhưng cha hắn đã từng thông báo, không nên đụng vào đóa hoa này, vì vậy hắn không dám ra tay. Nhưng khi hắn có cơ hội nhìn no mắt thì sẽ không bỏ qua.



- Giám đốc Diệp, tôi là đội trưởng Lãnh Băng Băng đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Hải, tôi muốn hỏi Kỷ Minh vài tình huống.



Lãnh Băng Băng lập tức đi thẳng vào vấn đề.



Diệp Mộng Vân nghe thấy Lãnh Băng Băng nói như vậy thì cũng không khỏi nhìn Kỷ Minh, mà Kỷ Minh đã xác định người đẹp băng giá vẫn còn muốn gây phiền toái cho mình.



- Đội trưởng Lãnh, theo tôi được biết thì cô đã được cho nghỉ, bây giờ cũng không được xen vào bất kỳ vụ án nào rồi mới đúng.



Kỷ Minh dùng giọng nhàn nhạt nói, ngay sau đó hắn quay đầu nhìn Diệp Mộng Vân:



- Mộng Vân, hai người này chỉ sợ đến đây gây rối, anh thấy em nên cho bảo vệ đuổi họ đi, đừng để bọn họ quấy rầy đến chuyện chính của chúng ta.



Diệp Mộng Vân khẽ nhíu mày, nàng nhìn Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát Lãnh, Kỷ Minh nói thật sao? Không phải chị đến đây tra án đấy chứ?