Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1333 : Chỉ Xích Thiên Nhai
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Hạ Thiên chạy vòng qua Thần Sơn một lượt, với hai chân của hắn thì mỗi tấc đất Thần Sơn đều được đi qua, nhưng cuối cùng ngoài tìm được một cặp nam nữ đang "chiến đấu", căn bản không có gì.
Vô tình trời chuyển tối, trên Thần Sơn chỉ còn lại một cặp nam nữ oan gia.
Vài giờ không có thu hoạch, Hạ Thiên cuối cùng cũng đi về Thiên Thần Đỉnh.
- Này, Em Chân Dài, trời tối rồi, đừng tìm nữa, chúng ta về thôi.
Hạ Thiên ngáp một cái, hắn thật sự có chút mệt mỏi, tối qua ngủ không ngon, bây giờ không có ai trò chuyện, không buồn ngủ mới là lạ.
- Cậu thích thì cứ về.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, rõ ràng nàng chưa có ý muốn quay về.
- Này, chẳng lẽ chị muốn ở đây cả đêm?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Tôi cũng không có hứng ở đây cả tối.
Dạ Ngọc Mị dứt khoát không quan tâm đến Hạ Thiên, vẫn tỉ mỉ tìm kiếm, không biết đang tìm thứ gì.
- Em Chân Dài, chị đã kiểm tra mấy trăm lần rồi?
Hạ Thiên nhịn không được hỏi.
- Cậu câm miệng lại được không?
Dạ Ngọc Mị có chút bực bội, nàng quát lên một tiếng.
- Này, chị còn chưa đi thì tôi đi đấy.
Sau khi có phát hiện như vậy thì Dạ Ngọc Mị dứt khoát cho ra một phương án, là bỏ chạy.
Nếu đã hoàn toàn không có khả năng chiến thắng đối thủ, cần gì phải lãng phí thời gian? Tuy vết thương trong cơ thể Dạ Ngọc Mị đã khá tốt, nhưng nàng cũng không muốn hao phí công lực trong một trận chiến mà biết chắc mình không thắng. Vì thế lúc này sợi tơ màu đen phóng về phía người đàn ông áo trắng, cơ thể nàng cũng đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh.
- Muốn chạy sao?
Người đàn ông áo trắng cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không quan tâm đến sợi tơ màu đen của Dạ Ngọc Mị, hắn đột nhiên phóng về phía trước.
Tuy chỉ là phóng ra một bước nhưng khi xuất hiện lại cách Dạ Ngọc Mị chưa đến ba bước, sau đó hắn nhanh chóng tung một chưởng.
- Trời ạ, Chỉ Xích Thiên Nhai. Nguồn: https://truyenfull.vn
Dạ Ngọc Mị thầm mắng một câu, người đàn ông áo trắng này ro ràng luyện bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt đã đuổi theo nàng, làm nàng căn bản không thể nào chạy trốn.
Dạ Ngọc Mị không thể nào không chính diện nghênh địch, thời gian quá ngắn cũng không thể cho nàng cơ hội né tránh, công lực chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không thể nào dùng chiêu thức gì hay để đối kháng, quan trọng là bộ pháp của đối phương cũng tinh diệu hơn nàng.
Dạ Ngọc Mị vừa rồi còn có tự tin bỏ chạy, nhưng bây giờ nàng chợt đau đớn phát hiện ra vấn đề, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi. Lúc này mười sợi tơ trên người nàng chợt túa ra bay múa, một nửa ở lại bay lượn quanh người nàng, một nửa còn lại nhanh chóng hóa thành kén, bao bọc cơ thể nàng vào bên trong.
Người đàn ông áo trắng chợt cười lạnh, bàn tay rung lên, những sợi tơ đang bay múa bị kéo ra, sau đó hắn nặng nề vỗ một chưởng lên mặt kén.
Đúng lúc này trong kén chợt có một bàn tay trong suốt vỗ về phía ngực người đàn ông áo trắng nhanh như chớp, mà sợi tơ đen trước đó cũng đột nhiên quay về, phóng vào sau gáy đối phương.
- Ầm!
Một âm thânh khủng bố vang lên, đồng thời còn có một tiếng kêu đau đớn:
- Á!