Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1342 : Rõ ràng là muốn mở tiệm thuốc
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
- Thằng ngu!
Hạ Thiên đi ra khỏi tiệm thuốc và đẩy ngã ông chủ:
- Là anh cướp, chú thấy anh giống cảnh sát sao?
Hạ Thiên nhìn đám cảnh sát đang khuân vác dược liệu, sau đó lại phân phó một câu:
- Này, các người cũng bắt tên này lại, hắn dám bán dược liệu giả cho tôi, còn lấy cây sâm núi một năm nói là trăm năm, tôi ghét nhất loại bán hàng giả và lừa đảo.
Đám cảnh sát nghe nói như vậy thì không nhiều lời mà bắt ngay ông chủ tiệm thuốc, bọn họ chỉ mong sao cho sự việc qua nhanh, sau đó đứng cách xa Hạ Thiên ra một chút.
- Đúng là quá đáng, cảnh sát làm gì vậy?
- Đúng vậy, không bắt kẻ cướp mà còn bắt người bị hại...
- Đừng để cho cảnh sát làm bậy, ngăn bọn họ lại...
- Cảnh sát làm loạn, bắt người lung tung...
...
Đám người vây quanh cảm thấy cực kỳ căm phẫn, một số người còn vây quanh xe cảnh sát, nhưng đúng lúc này những âm thanh cực lớn truyền vào trong tai:
- Ầm ầm ầm ầm...
Mọi người đưa mắt nhìn lại mà không khỏi trợn mắt há mồm, tên cướp kia cũng quá kiêu ngạo rồi, cướp xong còn đập nát sao?
Hạ Thiên không dùng đến một phút để đập tiệm thuốc nát như cám, cuối cùng còn đạp đổ bảng hiệu. Đám người đứng bên ngoài thấy như vậy thì không khỏi há hốc mồm, đám người vây quanh xe cảnh sát cũng ngây dại.
- Được rồi, Em Chân Dài, chúng ta đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng thấy trút giận, hắn vỗ tay, lên xe cảnh sát. Lúc này vài tên cảnh sát lợi dụng dân chúng còn đang khiếp sợ để tranh thủ bỏ đi, bọn họ cũng không muốn bị nhân dân tấn công, đến lúc đó sợ rằng sự việc sẽ náo loạn, Hạ Thiên không có vấn đề gì nhưng bọn họ sẽ là kẻ chịu tội thay.
Bên bờ hồ Nguyệt Lạc.
Trong căn biệt thự, chỗ ở tạm thời của Hạ Thiên.
- Anh rể, anh muốn mở tiệm thuốc sao?
Liễu Vân Anh ngồi trong phòng khách nhìn đống dược liệu mà không nhịn được phải hỏi, nàng vừa cùng Hào Phỉ Phỉ quay về biệt thự.
- Tạ Hữu Tài đang ở thôn Lão Gia không phải là ông chủ chính thức của khách sạn Hồ Nguyệt Lạc.
Điền Bác Phong thử gọi đến cho số điện thoại kia nhưng đối phương đã tắt máy, điều này làm cho hắn nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc là ai cho mình manh mối? Mà manh mối này có đáng tin không?
- Chẳng lẽ là cô ấy?
Trong đầu Điền Bác Phong chợt lóe lên một hình bóng quyến rũ.
Hạ Thiên không ngủ được bao lâu vì nhận được điện thoại của Lữ Kính Tùng thuộc Long Tổ.
Tuy bị Lữ Kính Tùng đánh thức nhưng hắn có chút hưng phấn, vì người của cục an ninh quốc gia đã phát hiện ra tung tích của Hoàng Tĩnh Di.
Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy bất ngờ chính là Hoàng Tĩnh Di cũng ở bên cạnh Hồ Nguyệt Lạc, thực tế Hoàng Tĩnh Di cũng ở trong một căn biệt thự gần bờ hồ, tất nhiên diện tích của hồ Nguyệt Lạc rất lớn nên dù hai biệt thự ở gần bờ hồ nhưng lại cách xa nhau.
Nhưng chút khoảng cách như vậy căn bản không là vấn đề với Hạ Thiên, vấn đề là khi hắn định đi sang thì nghe được giọng điệu mê người của Mộc Hàm.
- Chồng, hung thủ trong khách sạn kia có phải là người tu tiên không?
Hạ Thiên nghe điện thoại, Mộc Hàm trực tiếp hỏi, rõ ràng nàng đã biết cục an ninh quốc gia tìm được người, điều này cũng là bình thường. Trước khi Lữ Kính Tùng báo cho Hạ Thiên biết, chắc chắn đã báo cho tổ trưởng là Mộc Hàm.
- Đúng vậy, sao thế?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
- Chồng, thượng cấp hy vọng chuyện liên quan đến người tu tiên có thể làm bí ẩn một chút, mà khi Thiên Đạo tổ hành động cũng đừng nên kinh động nhiều người.
Mộc Hàm nhanh chóng nói:
- Nếu không thì chồng đợi đến tối hãy hành động? Tốt nhất là buổi tối, như vậy dân thường sẽ không phát hiện ra.
- Vợ, trước tiên nên theo sát tình hình bên kia, nếu người phụ nữ kia không bỏ chạy, tôi có thể đợi đến tối, nếu ban ngày mà đối phương bỏ chạy thì không thể đợi được.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- À, được.
Mộc Hàm đồng ý:
- Đúng rồi, chồng, trong biệt thự có thể còn có con tin, nếu cứu được con tin, như vậy cố gắng cứu giúp cái nhé?