Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1363 : Anh thích trời mưa
Ngày đăng: 05:00 20/04/20
Hạ Thiên nhìn Hoàng Tĩnh Di ngã xuống mặt đất mà duỗi lưng một cái, hắn cảm khái nói:
- Hôm nay thời tiết rất tốt, đúng là rất tốt để xử lý kẻ khác, tôi thích trời mưa.
- Bây giờ đâm cô em vài châm cũng không muộn.
Hạ Thiên lấy ra vài cây ngân châm, định làm những gì mình đang nghĩ, nhưng hắn chợt vội vàng ôm lấy Hoàng Tĩnh Di lên rồi lui ra phía sau. Lúc này một người đàn ông mặc áo trắng chợt xuất hiện từ trên không, lại là trò Chỉ Xích Thiên Nhai, đúng là Bạch Vân Sơn.
- Lúc này thật sự là phiền toái lớn.
Hạ Thiên thì thào nói, sau đó hắn nói một câu:
- Này, Bạch Vân Sơn kia, chú em đừng đến đây, nếu không anh sẽ xử lý Hoàng Tĩnh Di ngu ngốc này.
Dù bây giờ tu vi của Hạ Thiên đã tăng lên khá nhiều nhưng nếu so sánh với Bạch Vân Sơn thì vẫn rất chênh lệch, hơn nữa điều quan trọng là Bạch Vân Sơn có bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai thật sự quỷ dị, bắt buộc Hạ Thiên phải kiêng kỵ, vì Phiêu Miểu Bộ của hắn căn bản không thể có tốc độ như Chỉ Xích Thiên Nhai.
- Ta đã từng nói, lần sau gặp mặt sẽ giết ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Bạch Vân Sơn lạnh lùng nói, hắn lại tiến ra một bước, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, lại vung chưởng nhanh như chớp, khí thế hùng mạnh bùng ra. Lúc này mưa lớn chợt ngừng lại, thiên địa cũng giống như bất động trong khoảnh khắc, chỉ còn lại một chưởng của Bạch Vân Sơn là hoạt động mà thôi.
Hạ Thiên cũng ngây người, cũng không phải vì hắn không kịp phản ứng, nguyên nhân vì một chưởng của Bạch Vân Sơn không phải hướng về phía hắn, lại bổ về phía Hoàng Tĩnh Di.
Đến khi Hạ Thiên ý thức được một chưởng của Bạch Vân Sơn làm muốn ép Hoàng Tĩnh Di vào chỗ chết, đừng nói là hắn không muốn cứu Hoàng Tĩnh Di, dù hắn thật sự muốn cứu nàng thì cũng không còn kịp. Lúc này một chưởng cực mạnh của Bạch Vân Sơn đã dùng khí thế khó thể ngăn cản để phóng lên người của Hoàng Tĩnh Di.
Hạ Thiên lúc này chỉ còn có thể buông Hoàng Tĩnh Di ra, sau đó đứng trách sang một bên.
Một chưởng của Bạch Vân Sơn trúng ngực của Hoàng Tĩnh Di, nàng chỉ có thể kêu lên một tiếng thảm thiết ngắn ngủi, sau đó xương ngực vỡ vụn, thất khiếu chảy máu, hoàn toàn không còn một tiếng động. Hạ Thiên biết người phụ nữ ngu ngốc kia đã chết, chính hắn cũng không thể nào cứu sống được nàng.
- Anh nói không sai, đám đồng môn các người sẽ huynh đệ tương tàn.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
- Hoàng Tĩnh Di cố gắng mưu sát Nguyệt sư tỷ, tất nhiên chết chưa hết tội.
- Nói cho ta biết, ngươi...Rốt cuộc ngươi đánh bại ta như thế nào? Nếu không ta chết cũng không cam lòng.
- Thật ra chú chết có cam lòng hay không cũng không liên quan gì đến anh.
Hạ Thiên lấy trên người ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng:
- Nhưng bây giờ anh đang khá vui vẻ, vì vậy anh nói cho chú biết, vừa rồi chú không trúng độc, chỉ là anh ăn vào của chút độc dược mà thôi. À, thứ này tương đối đặc biệt, chỉ trong thời gian ngắn có thể đẩy mạnh tu vi của một người, vì vậy anh có thể đánh chú bị thương, lại nhân cơ hội chú bị thương để hạ độc, vì vậy mà bây giờ chú là thế này, bây giờ chú có thể đi chết được rồi.
Không đợi Bạch Vân Sơn trả lời, Hạ Thiên vung cước giẫm đối phương dẹp lép.
Hạ Thiên nhìn hai thi thể trên mặt đất mà có chút ngây người, sau đó hắn nhanh chóng có hành động, hắn lấy ra chút thuốc bột rắc lên, một lát sau tất cả biến mất, mưa lớn gột rửa không còn chút dấu vết, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.
- Đại lục Tiên Vân quả nhiên có nhiều thằng ngu, nhưng may mà bọn họ đều ngu, nếu không thì mình phiền chết.
Hạ Thiên lầm bầm, cơ thể hắn chợt lay động, sau đó cảm giác suy yếu chợt bùng lên, vẻ mặt chợt mát lạnh, cơn mưa lần đầu tiên vã vào mặt hắn.
- Không xong, tác dụng phụ của thuốc này là quá lớn.
Hạ Thiên thì thào nói, trong lòng cầu nguyện:
- Em Chân Dài, hôm nay cô nhất định phải nhìn chằm chằm vào tình nhân cũ của mình, nếu hắn đuổi đến đây thì tôi chết chắc rồi.
Trong cơn mưa mù mịt, Hạ Thiên chợt thấy một chiếc xe chạy đến, hắn cố nén cảm giác mệt mỏi, đứng giữa đường vẫy vẫy tay.
Chưa đến một phút sau thì chiếc xe dừng lại trước mặt Hạ Thiên, sau đó hắn không hỏi xe đi đâu mà trực tiếp lên xe, hắn thấy chỗ trống thì ngồi xuống. Một giây sau hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê cực kỳ quái dị.
- Này, cậu không sao chứ?
Trong mông lung thì Hạ Thiên mơ hồ thấy có người gọi mình, còn có người đẩy đẩy hắn, lúc này hắn muốn nói gì đó nhưng tất cả đều không nên lời.