Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1382 : Chị còn muốn đánh hắn

Ngày đăng: 05:01 20/04/20




Trong phòng có bốn giường, người này không chịu nằm trên giường, lại nằm xuống sàn tàu lạnh băng. Rõ ràng hắn không phải là kẻ thích tự ngược, căn bản là hắn không còn gì lựa chọn, vì lúc này hắn đang hôn mê bất tỉnh, nhìn qua không khác gì người chết, bộ ngực lúc này đang chảy máu, rõ ràng bị người ta đâm cho vài đao.



- Tiểu bại hoại, người này làm bẩn giường của chúng ta.



Liễu Mộng có chút mất hứng, vì nàng thấy giường ngủ vừa rồi của mình có dính vài giọt máu.



- Không sao, chúng ta ngủ bên này.



Hạ Thiên an ủi Liễu Mộng một câu.



- Nhưng chị muốn đánh hắn.



Liễu Mộng trừng mắt nhìn tên khốn đang nằm trên mặt đất.



- Chị Mộng, vậy chị cứ đánh hắn là được.



Hạ Thiên không cho là đúng.



- Nhưng hắn đã sắp chết, chị đánh thì hắn chết thì sao?



Liễu Mộng suy nghĩ rồi nói:



- Tiểu Kiều nói tùy tiện đánh chết người cũng không tốt, chị cảm thấy mình nên hỏi hắn, nếu không cố ý thì thôi, cố ý thì chị sẽ cho hắn ăn đòn.



- Được rồi, tôi sẽ cứu tỉnh hắn.



Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn lấy ngân châm từ trong túi quần ra, nhanh chóng đâm vại chục châm lên người đối phương.



Người đàn ông mở to mắt, sau đó muốn đứng lên, nhưng vừa ngồi lên được một nửa thì đã gào lên một tiếng đau đớn, chân mày cau lại, hắn dùng tay ấn lên ngực, rõ ràng vết thương chỗ đó còn chưa khỏi hẳn.



- Này, sao anh lại xuất hiện ở đây?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông.



- Là các người cứu tôi sao?



Người đàn ông bị thương dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Hạ Thiên và Liễu Mộng, sau đó ánh mắt của hắn có chút mê hoặc, lại trở nên cực kỳ kinh ngạc:



- Các người là...Hạ Thiên và ma nữ Mộng Mộng sao?



Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, người đàn ông này đã chống người lên cúi chào:



- Cám ơn Hạ thần y cứu mạng.



- Anh biết chúng tôi sao?



Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.



- Hạ thần y, tôi là Trâu Thành, là một cảnh sát hình sự ở thành phố Tinh Thành, đại danh của cậu tôi đã nghe qua nhiều lần, còn vị tiểu thư này là hồng nhan tri kỷ của cậu, là ma nữ Mộng Mộng, tất nhiên càng không người không biết. Hơn nữa cũng không sợ anh chê cười, tôi cũng rất mê tiếng hát của cô ấy. Áp lực công tác của tôi là rất lớn, bình thường về nhà khó ngủ yên, nhưng nghe tiếng hát của cô ấy thì tôi cảm thấy dễ ngủ hơn.



Người đàn ông tự xưng là Trâu Thành dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên:



- Tuy chỉ xem qua ảnh của anh nhưng khi thấy tiểu thư Mộng Mộng, lại nghĩ đến tình huống tôi bị đâm vào tim mà bây giờ chợt khôi phục, rõ ràng ngoài thần y thì không ai có thể chữa tốt cho tôi, vì thế tôi mới có thể xác nhận thân phận của cậu.


Hạ Thiên bất mãn nói, ông này có thù oán với Trung y sao? Thế nào mà mỗi câu nói đều công kích vào Trung y? Tuy nói Trung y cũng có thể là hại người, hắn có thể dùng y thuật xử lý vài người, nhưng từ khi nào thì cứ Trung y là hại người? Hắn rõ ràng cứu rất nhiều người rồi.



- Cậu nói thế nào vậy? Còn trẻ mà không biết lễ phép.



- Trung y như vậy sao? Đúng là bọn bợm lừa bịp.



- Đúng vậy, con bà nó, cái gì là Trung y dưỡng sinh, chỉ là gạt người.



- Năm xưa ông nội tao vì uống thuốc trung y mà qua đời...



- Hừ, đuổi thằng này đi, đừng chậm trễ cấp cứu người bệnh...



Vô tình có bảy tám người lên tiếng, có kẻ công kích Trung y, có kẻ công kích Hạ Thiên, dù sao cũng là công kích.



- Một đám ngu như heo.



Hạ Thiên biếng mắng một câu, hắn vẫn không quan tâm mà tiếp tục đâm châm cho Trâu Thành. Đúng lúc này một người đàn ông trung niên chen vào, người này đội mũ, mặt có rất nhiều râu, giống như đã lâu rồi chưa từng cạo vậy.



- Là hắn, là tên đội mũ.



Đúng lúc này Trâu Thành chợt hô lớn, sau đó chợt ngồi lên.



- Đội mũ sao?



Liễu Mộng nhìn tên đàn ông vừa đến, sau đó có chút buồn bực:



- Không quá giống, tiểu bại hoại, là hắn sao?



- Không quá giống nhưng cũng có thể là hắn, vì hắn có thể hóa trang.



Hạ Thiên nhìn nhìn rồi nói.



- Không được nhúc nhích.



Khi thấy Trâu Thành chợt đứng lên, lại nghe Hạ Thiên và Liễu Mộng lên tiêng, tên đàn ông đội mũ chợt biết đó là bẫy rập, vì vậy mà có phản ứng. Hắn nhanh chóng rút súng chĩa vào đầu Phương Hán Lương ở gần nhất:



- Ai di động tao sẽ bắn hắn.



Mọi người chợt hô lên kinh hoàng, trên mặt tỏ ra sợ hãi, mà Phương Hán Lương vừa rồi còn quát Hạ Thiên, bây giờ đã sợ tái mặt.



- Hì hì, chị động đây, chú bắn đi, lão kia rất đáng ghét.



Liễu Mộng thật sự tiến về phía trước một bước, giống như muốn cho Phương Hán Lương bị bắn chết.



- Đúng vậy, bắn chết lão già chết tiệt kia đi.



Hạ Thiên cũng tỏ ra hoàn toàn không quan tâm.



Tên đàn ông đội mũ chính là Đằng Cường, hắn chợt ngẩn ngơ, sau đó cũng không nổ súng mà quay sang nhìn Trâu Thành:



- Cảnh sát Trâu, mày nếu hy vọng tao không lấy súng cảnh sát để giết người hàng loạt thì tốt nhất để cho mọi người thành thật một chút, tao đã giết vài chục người, cũng sẽ không quan tâm giết thêm vài người.